“Là Thiên Âm Tự? Hay là Phong Thanh Môn?”
“Không thể nào, hai tông môn kia vẫn giao hảo với chúng ta, cơ bản là có chung lợi ích.”
“Vậy là ai?”
“Nhiều lắm.”
“…”
Trong trận nghị luận ồn ào, bỗng công tử cẩm bào cầm quạt xếp nói:
“Ta cảm thấy là Tần gia của châu phủ, hoặc là Nam Cung thế gia ở quận An Tây, lúc trước hai thế gia đại tộc này vẫn luôn có xung đột về định mức ở khu chợ với thế hệ này của chúng ta, trước kia có không ít đệ tử ra ngoài du lịch còn bị thiệt trên tay họ, nếu không phải có châu phủ can thiệp hòa giải thì chúng ta đã là tử thù với bọn họ.”
Nghe vậy, lúc này đột nhiên Tửu Phong Tử ở đối diện mở miệng:
“Xung đột định mức? Tử thù? Hà Cấp Cổ, người đừng nói chuyện dễ nghe nữa, lúc đầu người ta lấy sản nghiệp trực thuộc dưới danh nghĩa chúng ta để trốn thuế của triều đình, vậy mà ngươi lại muốn thẳng thừng xâm chiếm chiếm đoạt, nếu thật sự là bọn họ thì việc này là do ngươi đấy.”
Nghe vậy, gân xanh toát ra trên trán công tử cẩm bào, khởi động nguyên khí quanh thân, cây quạt bị bóp ken két, nghiến răng nói:
“Tửu lão đầu, cái miệng chó của ngươi sạch chút đi, đây là quyết định của tông môn…”
Đột nhiên tông chủ Vạn Tượng gầm nhẹ:
“Câm hết đi!”
Hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, nếu không lên tiếng thì người bên dưới lại cãi nhau.
Đè mọi người xuống, hắn nhìn về phía lão Ngũ đang cau mày ngồi trên ghế:
“Lão Ngũ, việc này ngươi thấy thế nào?”
Lão Ngũ ngước lên, giọng điệu hơi khó tả:
“Tông chủ, các vị trưởng lão, lời các ngươi đều có lý, nhưng nếu thật sự là bọn họ làm thì chúng ta còn có đường lui trong chuyện này.”
“…” Im lặng.
Người ở đây suy tư ý trong câu này, trong mắt một vài người phản ứng nhanh lộ ra một thần sắc tên là kinh nghi bất định.
Mà lão Ngũ vẫn nói tiếp:
“Nhưng, trong thế lực các ngươi vừa thảo luận đã bỏ sót hai cái.”
Nói đến đây, lão Ngũ chỉ lên đỉnh đầu, đến đó rồi dừng.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng mọi người ở đây đều biết lão Ngũ nói gì.
Phủ Tướng Quốc, hoàng tộc Đại Viêm.
Trong không gian tĩnh mịch, lão Ngũ thở dài, đứng dậy nhìn tông chủ Vạn Tượng, trịnh trọng cúi người hành lễ:
“Tông chủ, Văn Lân khẩn cầu lập tức bắt đầu chấp hành kế hoạch xấu nhất…”
“Rầm!”
Lời hắn còn chưa dứt, một tiếng trầm đục vang lên, khói bụi bốc lên bốn phía, mặt đất của cung điện làm bằng chất liệu đặc thù đã nứt ra một khe hở lớn.
Sau đó, lão giả ngồi ở vị trí đầu bên trái đứng lên:
“Hạ Văn Lân, chúng ta không có dấu vết tiết lộ bí mật, không có chứng cứ thực chất, cho dù là đương kim Thánh Thượng cũng không dám động đến chúng ta.”
Tông môn rời rạc, nhưng nếu muốn lấy một tội danh không cần thiết để tàn sát một tông, sẽ khiến tập thể phản kháng.
Bởi vì nếu không phản kháng, tiếp theo có lẽ sẽ đến lượt chính họ.
Điều này, tông môn rõ ràng hơn ai hết.
Nói đến đây, lão giả chặt chẽ nhìn Hạ Văn Lân đang khom người hành lễ:
“Ngẩng đầu lên, ngươi có biết dự tính xấu nhất là ám chỉ cái gì không?”
Lão Ngũ chậm rãi ngước lên, sắc mặt không thay đổi:
“Đương nhiên biết.”
Dự tính xấu nhất, dấy lên phản loạn.
Nhưng mọi người đều biết kết quả của việc phản loạn chính là một chữ ‘chết’, dù sao ví dụ của Huyền Thanh Tông vẫn còn bày ở đó.
Không ai cảm thấy bọn họ có thể làm tốt hơn Huyền Thanh Tông.
Bọn họ chỉ có thể vứt bỏ tất cả ở lại Đại Viêm, dùng tính mạng của đệ tử ngoại môn kéo dài thời gian, cố hết sức dời đi đệ tử hạch tâm vào Vạn Hưng sơn mạch.
Nhưng công tác chuẩn bị việc này sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, chuẩn bị vật tư, điều động nhân sự, bán sản nghiệp đi, loại động tác lớn này không thể nào giấu khỏi người có tâm.
Nói cách khác, một khi bắt đầu việc này, không có cách nào để quay lại.
Dừng một chút, thanh âm lão Ngũ bình tĩnh:
“Hơn nữa Đại trưởng lão, chúng ta có dấu vết để lộ bí mật.”
Đại trưởng lão nhíu nhíu mày:
“Cái gì?”
“Đến bây giờ, ba người Kỷ Văn Thành vẫn chưa truyền về bất kỳ tin tức nào.”
“Chuyện không thể làm, bọn họ sẽ tự tuyệt.”
“Nếu tự tuyệt không thành thì sao?”
Nguyên khí quanh Đại trưởng lão bắt đầu phun trào, đè nén không khí chung quanh mơ hồ biến dạng:
“Ba người họ đều có mệnh môn của lẫn nhau, chuyện không thể làm thì chỉ cần một người nói ra là có thể giúp hai người còn lại tự sát, cho dù là Nguyên Sơ Nhị phẩm cũng không nắm chắc chữa trị bọn họ cùng lúc được, ngươi muốn nói trùng hợp có cường giả Thuế Phàm xuất hiện ở gần huyện Thịnh Sơn ư?”
Lão Ngũ không chịu ảnh hưởng ấy, tiếp tục nói:
“Thế gian này có nhiều thủ đoạn lắm, mê hồn thuật, độc, ảo thuật, đặc thù đạo uẩn đều có thể đạt được mục đích này.”
Đại trưởng lão thở dài, ngữ khí hơi dịu đi:
“Tiểu Ngũ, những chuyện mà ngươi nói khả năng xảy ra nhỏ đến khó tin, chúng ta không thể bởi vì loại chuyện này mà đi đánh cuộc.”
Nắm đấm lão Ngũ hơi siết chặt, nhìn Đại trưởng lão, ánh mắt phức tạp đến cực điểm:
“Đại trưởng lão, không phải là cược đâu, quá yên lặng…”
Trong mắt Đại trưởng lão có hơi nghi hoặc:
“Cái gì?”