Trong đó có một lão đầu chỉ vào mũi của người trẻ tuổi mặc cẩm bào ở đối diện rồi mắng mỏ:
“Hà Cấp Cổ! Ngươi cứ giữ lấy cái Thương Hội Phong Hải đó của ngươi đi! Kế hoạch lớn đến thế của cả tông môn, buôn bán ở huyện Thịnh Sơn cộng lại có năm mươi ngàn lượng không? Mắc gì cứ phải rút lui trước thời hạn, vốn dĩ điều tra không có đầu mối, giờ hay rồi, ngươi làm như vậy không phải là có bia ngắm ư?!”
Người thanh niên mặc cẩm bào nắm chặt quạt xếp trong tay, bỗng gõ một cái lên trên bàn:
“Tửu Phong Tử, người đừng có mà nói bậy, chẳng lẽ người có trách nhiệm lớn nhất của lần thất bại này không phải là ngươi à?! Chính ngươi phụ trách kết nối trận pháp, phụ trách cả nghiệm thu, nếu không phải trận pháp xảy ra vấn đề, sao chúng ta có thể thất bại?!”
“Khốn nạn! Chắc chắn trận pháp không thể có vấn đề được!”
“Vậy ngươi nói xem sao nó lại bị người ta phá hư? Huyễn Vụ đại trận chính là tác phẩm của bậc thầy trận pháp Hứa Hâm Dao, có điều nói đến đây, Tửu lão đầu…nghiên cứu trận pháp do ngươi phụ trách thật khiến mọi người thất vọng, mỗi năm tông môn đầu tư nhiều đến thế, đừng nói Huyễn Vụ đại trận, đến ngay cả Nhiếp Quỷ đại trận cũng phải mua từ người khác! Ngươi có biết đó là bao nhiêu tiền không hả?!”
“Hạch tâm của Nhiếp Quỷ đại trận là tự chính tay lão phu nghiên cứu ra, chỉ mua một vài hoa văn ngoài rìa thôi mà tới miệng của tên nhóc ranh như ngươi lại thành toàn bộ…”
Nghe tiếng cãi vã trong điện, lão Ngũ và râu quai nón nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Mà thấy hai người tiến vào, Tông chủ Vạn Tượng ngồi ở chủ vị nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, cao giọng nói:
“Lão Ngũ với lão Út tới rồi, đều ngừng tí đi…”
Giọng nói cứng cáp có lực, lập tức truyền vào đầu của mọi người trong điện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, một đám cao tầng đang cãi nhau đều ngừng lại, nhưng vẫn trợn mắt nhìn nhau.
Có thể không nghe theo mệnh lệnh của tông chủ, nhưng mặt mũi thì vẫn phải để.
Vạn Tượng tông chủ thở ra một hơi, thanh âm bình thản hỏi:
“Bên hai người các ngươi có tiến triển gì không?”
Hai người phụ trách tin tức tình báo liên quan đến công việc, với giai đoạn hiện tại của Vạn Tượng Tông, gần như có thể xem là hai người quan trọng nhất.
Điều động quân đội ở địa phương trong vùng, hướng đi của quân đội ở châu phủ khác, thậm chí là nội dung tấu chương được tâu lên triều đình đều phải nhờ hai người họ thăm dò.
Cuộc cãi vã của các cao tầng lúc này chính là do nguồn thông tin không đầy đủ nên mới sợ hãi.
Bọn họ không biết tình hình gần đây của ba người phụ trách trận pháp hiện tại như thế nào, không biết người trong huyện Thịnh Sơn đã chết chưa, không biết kế hoạch của bọn họ bại lộ hết bao nhiêu, thậm chí còn không biết thái độ của triều đình hiện giờ ra sao.
Bây giờ, bọn họ chỉ biết triều đình lại điều binh đến huyện Thịnh Sơn.
Trừ việc đó ra thì không biết gì cả.
Như con kiến bò trên chảo nóng.
Lão Ngũ đáp lễ, mang đến một tin tức xem như có tác dụng nên lại là tin dữ:
“Tông chủ đại nhân, ta phái ám tử theo viện quân đến huyện Thịnh Sơn, hôm nay vừa truyền tin về, sóng yêu thú đã bị ngăn lại, viện binh thanh lý yêu thú gần hết, hơn hai trăm người chết trong thành.”
Tông chủ Vạn Tượng hỏi vấn đề mấu chốt nhất:
“Tra được là ai giúp huyện Thịnh Sơn ở trong thành không?”
Việc này, liên quan đến kế sách đối phó tiếp theo của bọn họ.
Nghe được câu hỏi này, lão Ngũ ngồi vào ghế, thấp giọng nói:
“Chúng ta chỉ biết có hai người đi qua đó, tự tay giáo úy Vương Gia Điển của huyện Thịnh Sơn tiếp đãi, trong đó một người là Đại Tông Sư, người kia không biết tu vi, nhưng Đại Tông Sư kia hình như là tùy tùng của y.”
Tông chủ Vạn Tượng híp mắt:
“Có thể điều tra tiếp không?”
Lão Ngũ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ:
“Địa vị ám tử cao nhất của chúng ta bất quá là một Thiên Nhân Đốc, hơn nữa…manh mối bị đứt.”
…
Huyện nha huyện Thịnh Sơn.
Trong cái huyện nha hơi bẩn thỉu kia, một vị nam tử khuôn mặt lạnh lùng đang đứng mỉm cười nhìn Lý phó quan ngồi trên công đường.
Sau khi Vương giáo úy đi, Lý phó quan thay vào vị trí của hắn, sắc mặt thoáng do dự:
“Dịch tiên sinh, ý của ngài là, không lập sinh từ cho Chu công tử? Thậm chí còn xóa bỏ thông tin hắn đến đây?”
Dịch Thiên chắp tay:
“Mong Lý phó quan hiểu cho, tình hình chung thì những người làm nghề tình báo như chúng ta không thể quá nổi tiếng.”
Lý phó quan trầm ngâm một lát, nói:
“Nhưng rất nhiều người dân đều đã thấy qua họ.”
Dịch Thiên cười cười, híp mắt trả lời nhẹ nhàng:
“Chúng ta sẽ phụ trách những người này.”
“Ngài chỉ cần xóa Chu Sâm khỏi phần báo cáo về quận phủ là được, được không?”
…
Trong điện nghị sự yên lặng.
Tông chủ Vạn Tượng nhíu nhíu mày:
“Manh mối bị đứt?”
Thanh âm của lão Ngũ rất chắc chắn:
“Có người đang quấy nhiễu chúng ta dò xét chuyện này.”
Hơi dừng, lão Ngũ nhìn quanh bốn phía một vòng, chậm rãi nói nhỏ:
“Nhưng có thể thu nhỏ phạm vi.”
Nói xong, hắn giơ ba ngón tay lên, nói một câu thì thu một ngón:
“Phá trận, vây giết ba tên Đại Tông Sư, có thể liên hệ thẳng với trọng thần trên triều đình, người có thể làm được ba điểm này ở trung châu, ta tin mọi người đều biết rõ là ai.”
Vừa nói ra câu này, lập tức dấy lên tiếng ồn trong đường.