Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341 - Chết Rồi?

Chương 341 - Chết rồi?
Chương 341 - Chết rồi?

Biển người nhốn nháo trên Thác Đoan Hải, tiếp giáp với Vạn Tượng Tông khiến cho cảnh trời thác nước nơi đây có thêm chút thi vị.

Có thế gia công tử đến đây du ngoạn, cũng có văn nhân nhã sĩ đến đây ngắm cảnh làm thơ, còn có cả gia đình nghèo khổ muốn thử vận may bái vào sơn môn.

Hai tuýp người trước thì ở quán gánh hát ven bờ biển, còn tuýp người cuối thì tụ tập nhau trên con đê.

Mà khung cảnh nhộn nhịp ấy lại bị ngăn cách bởi dòng thác như rãnh trời kia, một nửa là đám đông náo nhiệt phồn hoa, một nửa là quần thể cung điện bàng bạc quạnh quẽ kia.

Bởi vì gần thác nước, đệ tử cấp thấp có tu vi kém, để phòng ngừa khí ẩm nhập thể nên cung điện được xây dựng bằng vật liệu tránh nước, hoặc là điêu khắc trận văn tránh nước, qua lại bên trong khô mát như thường.

Trên hành lang dài đi đến trọng địa của tông môn kia, có hai tiếng bước chân vang lên như tầm hơn một tháng trước.

Thanh âm của nam nhân trung niên có râu quai hàm hơi mang uể oải:

“Lão Ngũ, đám người tập nghị ở tông môn ngày hôm qua còn đang làm ầm à?”

Lão Ngũ lườm ông bạn già bên cạnh:

“Ta còn muốn hỏi ngươi đây, cuối cùng ngươi cũng không đi luôn?”

Nghe nói vậy, hai người bỗng im lặng, một lúc lâu sau, râu quai nón thở dài một tiếng:

“Ngày nào cũng cãi tới cãi lui, chỉ trích và đùn đẩy lẫn nhau, nửa ngày chả có tí tiến triển nào, đi cũng giống như không đi, bên ngươi phụ trách sao rồi?”

Lão Ngũ nghe hỏi thế, chậm rãi nghiêng mắt nhìn thoáng qua nơi xa.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, có thể thu trọn toàn bộ thác nước vào tầm mắt.

Chăm chú nhìn vài giây, lão Ngũ mới mở miệng chậm rãi nói:

“Tên Nhị trưởng lão ngu xuẩn kia cứ bảo ta nhanh chóng phái người qua đó điều tra, ta điều tra kiểu gì? Sao mà dám điều tra? Đã lâu vậy rồi mà ba người Kỷ Văn Thành không có tin tức gì truyền về, phần lớn là có chuyện, giờ này mà phái người qua thì bị bắt ba ba trong rọ, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi à?”

Râu quai nón bẻ bẻ ngón tay, phát ra tiếng ‘rắc rắc’:

“Ba Đại Tông Sư nha, cứ thế mà biến mất không dấu vết, là Nguyên Sơ ư?”

Lão Ngũ lắc đầu:

“Vấn đề bây giờ không phải cái này, phải mau nghĩ cách giải quyết vấn đề, ám tử mà chúng ta cài vào các quận huyện xung quanh từ nửa tháng trước cũng đã truyền tin tức tới, nói bên kia có điều động quân đội đến huyện Thịnh Sơn, xong rồi thảo luận tới giờ chả có chút tiến triển nào cả.”

Râu quai nón gật đầu:

“Đúng là vậy.”

Dừng một chút, hắn bỗng nhớ tới gì đó, thấp giọng hỏi:

“Ta nhớ rõ lúc chuyện xảy ra, hình như là Tiểu Hà và tên khờ họ Lý kia cũng ở huyện Thịnh Sơn, hai người bọn họ thế nào rồi?”

Nghe vậy Lão Ngũ lắc đầu:

“Tiểu Hà không sao hết, chỉ là hơi bị sốc mạnh, chắc lúc này đang bị tông chủ giam lại, nhưng hẳn là con bé có thể vượt qua thôi, về phần tên khờ họ Lý kia…bây giờ cũng đã chết rồi.”

Râu quai nón nhíu nhíu mày:

“Chết rồi?”

Hai mươi tuổi Dung Thân Tứ phẩm, nếu Lý Nhị Trụ có thể ngộ đạo trong vòng hai năm, có xác suất lớn tông chủ sẽ bồi dưỡng hắn thành con rể. Bằng không cũng sẽ không để Tiểu Hà cứ mãi đi với hắn.

Lão Ngũ mắt híp lại, nói nhỏ:

“Trên đường trở về tông, hắn nói với ta là muốn đi huyện Thịnh Sơn để giết yêu.”

Râu quai nón nhíu mày, hơi thấy kỳ lạ mà nói:

“Giết yêu trong sóng yêu thú?”

Hơi dừng, mắt lão Ngũ lộ chút phức tạp, nhớ tới lúc trước Lý Nhị Trụ quỳ gối trước mặt hắn nói:

“Ngũ trưởng lão, ân tình mà ta nợ tông môn đời này không báo đáp được, nhưng có thể để ta về nơi đó giết yêu không? Hoặc là trưởng lão ngài giết thẳng ta với một kiếm đi.”

“Ta…lương tâm ta khó bề an ổn.”

Ngũ trưởng lão híp mắt với hàm ý sâu xa, thấp giọng nói:

“Ngươi cũng trông hắn từ nhỏ tới lớn, biết tính cách của hắn rồi.”

Râu quai nón sửng sốt, nghĩ đến tính tình của tên nhóc kia, hừ nhẹ một tiếng:

“Hắn bảo ngươi giết hắn?”

“Ờ.”

“Ngu không ai bằng.”

Lão Ngũ cười cười:

“Cho nên ta để hắn đi giết yêu.”

Nghe vậy râu quai nón nhíu nhíu mày:

“Ngươi không sợ hắn tiết lộ mọi chuyện ra sao?”

Lão Ngũ cười cười, rất lạnh:

“Đối với hắn thì ân tình của tông môn lớn như núi, theo tính cách của hắn thì sẽ không quên đâu.”

“Đích truyền của tông chủ chết trận ở huyện Thịnh Sơn, có thể rửa đi vài chỗ đáng ngờ của chúng ta, giá trị hơn nhiều so với việc giết hắn bằng một kiếm của ta.”

Râu quai nón xoa giữa mày:

“Đáng tiếc, nếu có thể dùng tốt người như vậy thì sẽ trở thành một công cụ không tồi.”

Lão Ngũ liếc râu quai nón, rũ mắt xuống, nói hàm súc:

“Có lẽ thế, có lẽ đều không quan trọng…”

Ánh mắt râu quai nón ngờ vực:

“…”

Không nói gì nữa, hai người đi tới cuối hành lang, ánh vào mắt là cửa phòng đại điện Nghị sự.

Đẩy cửa vào, lúc này trong điện hơi ồn ào, không giống với bầu không khí nặng nề lần trước.

Mười mấy giọng nói trộn vào nhau, so với cuộc tập nghị quan trọng của các cao tầng trong một tông môn thì nơi này càng giống như một khu chợ nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment