Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340 - Người Còn Sống Bao Lâu?

Chương 340 - Người còn sống bao lâu?
Chương 340 - Người còn sống bao lâu?

Hứa Ân Hạc im lặng một chút, trả lời: “Không sao, con có thể hỏi thẳng”

Hứa Nguyên híp híp mắt, có chút nghi hoặc, thế nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt tính toán của phụ thân.

Nhìn như có vẻ là tín nhiệm Hứa Trường Ca và Hứa Hâm Dao, nhưng thực ra là triệt để đoạn tuyệt ý niệm của Hứa Trường Ca cùng với Hứa Hâm Dao.

Tuy rằng Hứa Trường Ca và Hứa Hâm Dao có lẽ từ xưa tới nay đều không có loại ý nghĩ này, nhưng Hứa Ân Hạc lại không thể không làm như vậy.

Phủ Tướng Quốc quá lớn, quyền lực cũng quá lớn, nếu tuyển người thừa kế, vậy phải triệt triệt để để triệu tiêu ý niệm trong đầu những người khác.

Bởi vì Hứa Trường Ca hay là Hứa Hâm Dao đều có người trên cao tầng tin cậy và ủng hộ.

Sau lưng Hứa Hâm Dao là phái chủ hòa, ít nhất là lão đại Cách Vật viện Khương Hà tuyệt đối sẽ đứng bên cạnh nàng. Còn sau lưng Hứa Trường Ca lại là đám võ đồ cuồng chiến chủ trương tăng cường võ bị quân đội, có lẽ bọn họ thấy tính tình Hứa Trường Ca quá thối, nhưng nhất định sẽ thưởng thức thủ đoạn thiết huyết của hắn.

Thế nhưng chuyện hắn muốn hỏi... Hiện tại thật sự có thể để Hứa Trường Ca và Hứa Hâm Dao biết?

Hứa Nguyên trầm mặc một lát, xác nhận nói:

“Phụ thân, người xác nhận sao?”

Hứa Ân Hạc: “Hỏi đi”

Hứa Nguyên vỗ vỗ đầu Hứa Hâm Dao tỏ vẻ trấn an, quay đầu lại, thoáng cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn phương thức trực quan nhất:

“Phụ thân”

“Người còn có thể sống bao lâu?”

Trong mật thất lặng ngắt như tờ, Hứa Hâm Dao ngạc nhiên nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tam ca ở bên cạnh.

Lời này của Tam ca có ý gì?

Mặc dù bị nhìn chằm chằm, sắc mặt Hứa Nguyên vẫn không hề có chút thay đổi nào.

Hai bên đường phố phồn hoa tại Đế kinh, bởi vì xe ngựa thong dong chạy trên đó mà hóa thành một mảnh an tĩnh. Bên trong xe ngựa hắc long, Hứa Trường Ca nhíu nhíu mày, thanh âm có chút nghiêm khắc:

“Trường Thiên!”

Hứa Ân Hạc ngồi đối diện nghe được vấn đề này, sắc mặt cũng không thay đổi, cũng không có ý tứ nói chuyện, nhưng ngón tay hơi nhúc nhích liền có thể phong bế lời tiếp theo của Hứa Trường Ca.

Hắn dùng nguyên khí.

Hơn nữa, bằng vào tu vi của Hứa Trường Ca cũng ngay lập tức cảm nhận được áp lực như núi.

Hứa Trường Ca gắng chịu áp lực, muốn nói chuyện, nhưng lại phải đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hứa Ân Hạc khiến người ta không rét mà run.

Hứa Trường Ca im bặt, sau đó là một lúc lâu không có tiếng nói chuyện.

Hứa Nguyên thấy sự việc như vậy, biết đây là phụ thân cho hắn cơ hội giải thích, lập tức nói tiếp: “Phụ thân, ghi chép về thánh nhân rất ít. Thế nhưng Lạc Đạo Phàm đã từng nói với ta, cường giả thánh nhân nếu sống thọ chết già, mặc dù mỗi người mỗi khác, nhưng đại bộ phận đều có thể sống đến trên dưới ba giáp, ngài còn có thể sống lâu như vậy sao?”

“Haha”

Hứa Ân Hạc cười, tiếng cười có chút lạnh lùng: “Vi phụ còn có thể sống rất lâu, con không cần gấp gáp”.

“...” – Hứa Nguyên.

Lời này, rất nặng.

Đổi thành họ Lý của Hoàng gia, việc này tương đương với hôm nay vừa định xong đại nghiệp, Thái Tử vội khẩn cấp chạy tới Dưỡng Tâm điện hỏi thẳng đương kim Thánh Thượng: Lão cha, tu vi người cao như vậy, bao nhiêu lâu mới co thể chết, có thể nói thời gian chính xác không? Lời vừa ra khỏi miệng mà không bị một cái tát đập cho chết, vậy khẳng định là vị hoàng tử thứ ba đi tới Thiên Đảo chăn kiến.

Hứa Trường Ca thoáng chần chờ, lên tiếng khuyên nhủ: “Phụ thân, Trường Thiên cũng là vì...”

“Câm miệng”

Hứa Ân Hạc liếc mắt nhìn trưởng tử một cái: “Đi ra ngoài”

“...”

Hứa Trường Ca mặc trường bào màu xanh, định nhúc nhích gì đó, nhưng vẫn nghe lời thành thành thật thật đi xuống khỏi xe ngựa.

Tiếng đóng cửa xe ngựa truyền đến, dừng lại một chút, giọng Hứa Ân Hạc có phần dịu đi: “Hâm Dao, con cũng vậy, có vài thứ vi phụ muốn nói với Tam ca của con”.

Hứa Hâm Dao há miệng, cắn cắn mối, nhẹ nhàng kéo góc áo Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên quay mặt nhìn nàng, ánh mắt rất bình tĩnh.

Hứa Hâm Dao cũng đi rồi.

Nàng biết phụ thân đang tức giận.

Hai huynh muội rời đi để lại sự trầm mặc của hai phụ tử.

Thật lâu sau, Hứa Nguyên cụp mắt, hô hấp vẫn vững vàng như cũ, nói:

“Phụ thân, ngay từ đầu con đã nói là để Hứa Trường Ca và Hứa Hâm Dao ra ngoài”.

Dứt lời, Hứa Nguyên hy vọng vị phụ thân này có thể mắng chửi hắn một trận, thậm chí là đánh một lần.

Nhưng đáng tiếc là không.

Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên, sau đó là một tiếng cười, đầu tiên là một tiếng cười thật nhẹ, sau đó dần dần trở nên sang sảng. Hứa Ân Hạc đã quên rằng đã bao lâu rồi mình không có cười như vậy.

Hắn, thật sự vui vẻ.

Cười đủ rồi, giọng Hứa Ân Hạc cũng mang theo chút vui vẻ như có như không, hỏi: “Sao nhìn ra được”.

Nghe vậy, Hứa Nguyên rũ mắt xuống, trong lòng như chìm xuống đáy cốc.

Chương 341:

Hắn vẫn đoán trúng.

Thân thể của phụ thân, quả nhiên xảy ra vấn đề.

“Người quá vội vàng”

Hứa Ân Hạc gõ gõ vào bàn trà trước mặt: “Gấp như nào?”

“Tất cả mọi việc. Hiện tại hết thảy người làm đều quá vội. Vội vàng bồi dưỡng con, vội vàng hạ thủ với tông môn”.

“Nói tiếp đi” – Hứa Ân Hạc như có điều suy nghĩ.

Hứa Nguyên hít sâu một hơi, giọng nói đều đều không nhanh không chậm: “Lúc trước người không phủ nhận kế hoạch xuống tay với Kiếm Tông, đại khái Giám Thiên các thôi diễn tương lai có phần chân thật”.

“Thọ mệnh Thánh nhân một trăm tám mươi năm, bây giờ người đang ở tráng niên, có người tồn tại khiến cho thực lực Phủ Tướng Quốc phát triển không ngừng. Những năm này dưới chính lệnh của người, sự đề phòng của tông môn đối với chúng ta từng ngày giảm thấp, hoàn toàn không cần thiết phải động thủ vội vàng như vậy”.

An tĩnh trong giây lát, thấy Hứa Ân Hạc không có ý nói tiếp, Hứa Nguyên tiếp tục:

“Thứ hai, người đang tìm mọi cách để bồi dưỡng một người nối nghiệp. Đầu tiên là nhị ca, nhị ca có thể thống lĩnh được mấy người Lâu Cơ a di, nhưng tu vi của hắn lại quá yếu. Còn đại ca, tính tình của hắn nhất định không chịu nổi trọng trách, hắn là tướng tài mà không phải soái tài; điểm ấy người có thể nhìn ra, giao Phủ Tướng Quốc vào tay đại ca, đại khái sẽ xảy ra trường hợp cực thịnh rồi đến suy”.

“Thứ ba, người vì kiểm tra năng lực của ta mà làm việc quá mức gấp gáp. Bốn vạn Hắc Lân quân đưa cho con làm lợi thế đánh bạc, mặc dù có thể chấp nhận được, nhưng như vậy có phần quá mức mạo hiểm. Nếu như thời gian sung túc, chắc hẳn có thể bắt đầu từ chuyện nhỏ hơn”.

Ngập ngừng một chút, lại một lần nữa Hứa Nguyên hỏi thẳng:

“Cho nên, phụ thân, người có thể sống bao lâu?”

Cười cười nhẹ nhàng, giọng điệu Hứa Ân Hạc chậm rãi mang theo phần tùy ý: “Yên tâm, ít nhất có thể sống đến khi con kết hôn sinh con, nhìn con của con lớn lên”.

Cách nói chuyện này, không làm cho Hứa Nguyên có nửa điểm vui sướng.

Từ lúc hắn kết hôn đến sinh con, rồi từ tiểu hài tử trưởng thành thì cần bao lâu?

Ba mươi năm?

Vậy từ lúc bình định tông môn trong thiên hạ, lại phải lưu lại một cái thiên hạ thái bình cho đời sau cần bao nhiêu lâu?

Việc này Hứa Nguyên không biết, nhưng có một việc hắn biết, đó là rất nhiều thời gian của vài kịch bản trong Thương Nguyên đều lấy đơn vị là mười năm để nói chuyện, thậm chí dài nhất là kéo dài qua ba mươi năm.

Vị phụ thân này, tính quãng đời còn lại của mình là lấy theo mốc thời gian để kết thúc thiên hạ đại loạn.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên hạ giọng nói: “Thời gian quá gấp”

“Có thể hiện tại không gấp” – Hứa Ân Hạc nói.

Hứa Nguyên không nói tiếp nữa.

Tuy rằng bề ngoài nói là dựa vào những lời của lão cha mà phán đoán ra, nhưng rất nhiều tin tức đều là hắn lấy ra từ Thương Nguyên cùng với các loại kết cục trong đó để suy ngược lại.

Lực lượng chân thực của hắn lớn đến bao nhiêu, có thể chứa được toàn bộ Phủ Tướng Quốc hay không thì còn chưa biết.

Mà cuộc nói chuyện ngày hôm nay sẽ hoàn toàn thay đổi hướng đi của tương lai.

Bởi vì nghe ý tứ này của phụ thân, tựa hồ là hắn lại chuẩn bị được tùy ý phát dục.

“Phù...”

Thở ra một hơi thật dài, Hứa Nguyên thấp giọng hỏi: “Thương thế của người, là do người khác hạ độc? Hay là vết thương cũ?”

Hắn cảm thấy áp lực có chút lớn.

Thay về để cho hắn gánh vác, không bằng tiếp tục để cho lão cha này gánh vác.

Ở trong Thương Nguyên chưa từng nói đến thân thể lão cha này có vấn đề, nhưng nếu là một ít thiên hạ kỳ độc, hoặc là ẩn tật ám thương, người khác không thể trị nhưng có lẽ hắn vẫn có thể.

Trong những giới tuyến bên trong thế giới kia, nhân vật chính trong kịch bản hoặc nhân vật trọng yếu bên cạnh luôn trúng những thứ độc kỳ kỳ quái quái hoặc thương tật khó hiểu, nhưng luôn có đồ vật có thể chữa được.

Dù sao, nhiều bí cảnh và phó bản như vậy...

Hứa Ân Hạc nghe vậy nhẹ nhàng cười: “Bẩm sinh, không có thuốc chữa”.

Hứa Nguyên trầm mặc: “Có thể nói cụ thể không?”

Tựa hồ Hứa Ân Hạc nhận ra áp lực của Hứa Nguyên, không trả lời hắn, cười khẽ nói: “Trường Thiên, con không cần quá tự áp lực lên bản thân, khoảng thời gian vi phụ có thể khoan nhượng còn cách một đoạn với ranh giới cuối cùng, vi phụ sẽ nhìn những chuyện con làm, sẽ tự có phán đoán”

Hứa Nguyên thấy thế biết rằng nhất định phụ thân quá nửa sẽ không nói tỉ mỉ, thờ dài nói:

“Ranh giới thời gian cuối cùng là bao lâu?”

Xe ngựa đến, phủ đệ Phủ Tướng Quốc khí thế rộng lớn, trung niên tóc mai hoa râm chậm rãi xuống xe, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Sau lần thi đấu Thiên Nguyên”.

Hứa Nguyên hít sâu một hơi: “Tới lúc đó, nếu con không thể đảm nhiệm? Còn thân thể của người...”

“Vậy thì vi phụ sẽ để Thiên chỉ còn nửa đứa con”

Bình Luận (0)
Comment