Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 339 - Chương 339 - Không Thể Không Biết

Chương 339 - Không thể không biết
Chương 339 - Không thể không biết

Trầm mặc.

Lời nói không đầu không đuôi khiến cho Hứa Nguyên sửng sốt, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Hứa Hâm Dao đang ở bên cạnh.

Hứa Hâm Dao lắc đầu, ý bảo mình cũng không hiểu ý đồ của phụ thân.

Cả nửa ngày sau, trong lòng hắn có suy đoán, nhưng có phần mông lung, nói: “Tể Tướng Đại Viêm”.

Hứa Ân Hạc rất hài lòng với ngộ tính của Tam tử, mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp:

“Đó là dạng chuyện đến mức độ nào mà con phải cầu tình đến vi phụ, mới có thể bảo vệ được hắn? Người mà năm đó chỉ là vi phụ tiện tay rắc xuống một mớ hạt giống?”

Đồng tử Hứa Nguyên co rụt lại.

Trong nháy mắt, hắn hiểu được ý tứ của phụ thân này.

Sự tình trọng yếu hay không cũng không còn trọng yếu.

Cho dù vấn đề đang gặp phải có là một chuyện nhỏ đến mức không cần nghe tới, nhưng khi hắn nói ra những lời này đối với Bạch Chiếu, bởi vì liên quan đến Tể Tướng Đại Viêm đáp ứng, vậy trong lòng Bạch Chiếu thì mức độ việc này cũng sẽ nâng cao lên vô hạn.

Hơn nữa, quan trọng là, chuyện này đã không cách nào giải thích, càng giải thích là càng tô đen.

Vào lúc này, Hứa Hâm Dao lên tiếng: “Phụ thân, thanh danh Tam ca không tốt, người ngoài cũng sẽ nghĩ rằng hắn không thể tìm người khác”.

“Cho dù là hộ viện có chút năng lực trong Phủ Tướng Quốc đều khinh thường Tam ca, càng không cần bàn tới một ít trọng thần thực quyền, khi gặp chuyện thì Tam ca chỉ có thể tìm phụ thân hoặc là đại ca”.

Vấn đề này, Hứa Ân Hạc không trả lời.

Thật lâu sau, Hứa Trường Ca lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt:

“Hâm Dao, những câu chuyện về Trường Thiên là điều thường thức trong số những người mà muội biết. Nhưng thế giới của muội chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ thế giới, ngoại trừ trọng thần triều đình và cao tầng tông môn cùng với thân quyến của bọn họ, còn lại tuyệt đại đa số người trên thế giới này ngay cả chuyện phụ thân có mấy đứa con cũng không biết”.

“Nhưng chuyện Tam ca ở đế kinh...”

“Đế kinh rất lớn, thiên hạ lại càng lớn, cũng không phải mỗi người đều có thể sử dụng Thông Tấn Viên Tinh, cũng không phải mỗi người đều dám tùy tiện nghị luận chuyện này”

Hứa Hâm Dao không nói nữa.

Hai huynh muội nói xong, lại rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, Hứa Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu lộ trong mắt có phần phức tạp: “Ta nói Nguyên Hạo đi đón hắn”.

Lần này Hứa Ân Hạc trả lời: “Nguyên Hạo sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Nếu trước đó hắn có chưa tự sát, vậy Nguyên Hạo sẽ không để Bạch Chiếu kia chết. Nhưng có lẽ hắn ta sẽ chết muộn một chút”.

“Chết muộn một chút...”

Hứa Nguyên nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải là đã chứng minh ta bảo vệ hắn hay sao?”

Hứa Ân Hạc nói gằn từng chữ: “Sự tồn tại của hắn sẽ là một cây gai chôn ở trong lòng ngươi. Mà điểm này, nếu hắn thật sự là người thông minh, vậy sẽ không thể không biết”

“Quân nghi thần. Thần biết được tất sẽ chết. Không chết tất sẽ phản”

Hứa Nguyên cau mày, không nói gì.

Hứa Ân Hạc hạ giọng, lời nói sâu sắc thấm thía: “Tuy nhiên con đã nói, vậy vi phụ đáp ứng có thể không giết hắn. Bởi vì nếu ánh mắt của con không có vấn đề, hắn sẽ không lựa chọn sống”.

Nói xong, đôi mắt như chim ưng đã trải qua bao tang thương của vị Tướng quốc này hiện lên vẻ phức tạp hiếm thấy:

“Trường Thiên, có lẽ hiện tại con cho rằng không ảnh hưởng đến toàn cục, tu vi Bạch Chiếu thấp kém, giam lỏng, theo dõi đều có thể giải quyết được vấn đề này. Nhưng chờ Trường Thiên con thực sự hiểu được tình cảnh hiện tại của chúng ta cùng với kẻ địch mà con phải đối mặt, con sẽ biết rất nhiều thứ mà con không thể không làm, rất nhiều người cũng là không thể không giết”.

Hứa Trường Ca nhìn vẻ mặt bình lặng không hiện ra hỉ nộ của phụ thân trong lúc lơ đãng biểu lộ ra một chút thần sắc, đôi mắt dài thoáng rũ xuống.

Sau khi Trường An qua đời, những năm gần đây, hắn đã tiếp xúc với một số chuyện trong quá khứ. Khi còn trẻ, phụ thân hắn đã giết rất nhiều bạn tốt chí giao.

Dừng một chút, thần sắc của Hứa Ân Hạc khôi phục lại vẻ bình thản, cười nhu hòa: “Tốt lắm, Trường Thiên, hiện tai con còn có thời gian để suy nghĩ. Nếu con muốn đi trên con đường này, nhớ kỹ những lời vi phụ vừa nói”.

“Con, về sau, nhất cử nhất động đều sẽ liên lụy đến sống chết của rất nhiều người, cũng sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn khó xử”.

“Ta hi vọng khi con quay về đế kinh, có thể cho vi phụ một câu trả lời rõ ràng”.

Hứa Nguyên không trả lời, rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ.

Hứa Ân Hạc cười cười, giọng điệu trở nên ôn hòa, tiếp tục hỏi:

“Việc nhỏ đã giải quyết, con nói việc lớn kia là cái gì?”

Nhắc đến đại sự, trong lòng Hứa Nguyên trở nên lạnh lùng, ngước mắt nhìn Hứa Hâm Dao: “Hâm Dao, muội ra ngoài một chút”.

Dứt lời, lập tức đẩy đẩy Tứ muội đang kinh ngạc cùng với không tình nguyện đi ra ngoài mật thất.

“...” – Hứa Hâm Dao.

Mà nghe được âm thanh này, đôi phụ tử trong xe ngựa liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Trường Ca nhíu mày, chợt thoải mái cười.

Hứa Hâm Dao được bảo vệ quá tốt, đối đãi với hết thảy mọi thứ đều quá thuần túy thiện lương. Xem ra hẳn là Tam đệ chuẩn bị nói một chút chuyện trọng yếu.

“Hứa Trường Ca, đừng thất thần ra đấy, ngươi cũng vậy”

“...” – Hứa Trường Ca.

Thế nhưng lúc này, Hứa Ân Hạc đột nhiên mở miệng:

“Trường Thiên, chuyện gì thần thần bí bí như vậy?”

Lời này, xem như khuyên can hành động của Hứa Nguyên.

Thấy vậy, Hứa Nguyên cũng dừng lại động tác đẩy đẩy với Hứa Hâm Dao, trực tiếp hỏi:

“Con muốn hỏi người một chuyện, vấn đề này quyết định đáp án câu hỏi lúc trước người hỏi con, có nên hay không nên chọn con đường mà người an bài”.

Bình Luận (0)
Comment