Hứa Nguyên thoáng chần chờ, hỏi: “Cái này quan trọng sao?”
“Rất quan trọng”
Hứa Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, nhưng trả lời lại có phần lập lờ nước đôi:
“Phụ thân, thành tựu của rất nhiều người đề bị hạn chế bởi nển tảng chỗ đứng. Con cảm thấy giới hạn của Bạch Chiếu này không chỉ có như vậy”
“Cho nên, đây là con ái tài?” – Hứa Ân Hạc hỏi.
“Vâng”
Hứa Nguyên gật đầu, lại giản lược kể ra một chút nguyên nhân khiến cho hắn có loại phán đoán này.
Nghe xong tự thuật, Hứa Ân Hạc không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, mà thâm ý sâu sa phun ra một câu: “Trường Thiên, nếu người nọ thật sự thông minh, vậy sẽ không làm khó ngươi”
Buổi trưa, phía tây thành, phủ đệ của bang chủ bang Bình Thủy. Chính phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, lách qua song cửa sổ rơi vãi một chút vào trong, khiến cho tro bụi không ngừng nhảy múa phiêu phù giữa những tia sáng. Trên chiếc bàn nhỏ ngay giữa căn phòng, bữa cơm trưa vừa được dùng xong.
Đơn giản nhưng ấm áp.
Nam nhân trung nhiên mái tóc nửa đen nửa trắng đứng ở cửa, ánh mắt ôn nhu nhìn vào bé gái tinh nghịch chạy ra ngoài viện, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía phu nhân bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời, làm nữ nhân của bang chủ Bình Thủy, phụ nhân kia lộ ra khuôn mặt có phần quá mức bình thường, tuy vậy Bạch Chiếu nhìn về phía nàng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Khi mới tới thành Vạn Tượng mới có mười mấy tuổi, là nàng thu nhận hắn, làm công cho tiệm thịt nhà nàng; lúc kết hôn cũng là nàng kiên trì dùng cái chết ép buộc không để hắn phải ở rể, hiện giờ cũng đã ba mươi năm, thoáng cái mà trôi qua.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
Giọng nói của phụ nhân vang lên, nghe rất dịu dàng.
Bạch Chiếu lắc đầu, cười nói: “Không có gì, nàng vẫn đẹp như lúc còn trẻ”
“Ban ngày ban mặt lại nói những lời này. Không biết xấu hổ”
Phụ nhân liếc mắt một cái, cũng không phải là ánh mắt phong tình vạn chủng, nhưng Bạch Chiếu lại rất thích. Cười cười, hắn nhỏ giọng nói:
“Khúc nhi, lần này nàng cùng với Thanh Thanh ra khỏi thành, sẽ có người tới đón các ngươi”
Phụ nhân nhìn vào trượng phu bên cạnh mình, thấy một chút khác thường từ trong mắt của hắn: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”.
Bạch Chiếu cười cười, thản nhiên phun ra hai chữ: “Tránh họa”
Hơn hai mươi năm cùng trải qua hoạn nạn cũng để Bạch Chiếu biết mình không thể gạt được đối phương, cho nên thoải mái nói thẳng.
Phụ nhân hỏi, nhưng rất hiển nhiên là loại việc như này đã không phải là xảy ra lần đầu tiên: “Rất nghiêm trọng?”
Bạch Chiếu lắc đầu: “Không tính là nghiêm trọng, nhưng vì an toàn của hai mẹ con, tốt nhất vẫn là ra khỏi thành trước đã. Qua hai ngày ta cũng sẽ tới, cũng có thể qua một hai tuần là có thể trở về”.
Phụ nhân nghe vậy không nói thêm gì nữa, ôn nhu cười:
“Ta cùng Thanh Thanh ở ngoài thành đợi ngươi”
Bạch Chiếu nhìn bóng lưng thiếu đi nét yểu điệu do năm tháng mài mòn, lắc đầu cười cười, chuẩn bị xoay người đóng cửa, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước, cắn răng nói: “Trương Khúc”
Phụ nhân đang đi trong sân có chút nghi hoặc, xoay người lại, nhìn về phía trượng phu:
“Có chuyện gì thì nói luôn một lần”
Bạch Chiếu rất nghiêm túc: “Mấy năm nay. Cảm ơn”
Phụ nhân hơi sửng sốt.
Ánh mặt trời trong viện bỗng nhiên chói chang, đến mức khiến nàng không nhìn rõ hắn đang đứng ở trong bóng tối.
Đôi mắt liếc loạn nhìn xung quanh vài cái, sau đó xoay người, vừa đi vừa gắt: “Thần kinh. Ta và Thanh Thanh ở bên ngoài thành chờ ngươi”.
Bạch Chiếu không trả lời, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của đối phương khuất sau cửa cổng, lúc này mới chậm chạp xoay người đi vào, tự mình thu dọn bát đũa bừa bộn trên bàn.
Quả nhiên, mỗi lần đến thời điểm như vậy, nàng đều giấu kỹ lo lắng trong lòng.
Tựa như năm đó mới lập nghiệp, ngồi một bên khâu lại vết thương giúp hắn, một bên cáu kỉnh bực bội.
Cẩn thận thu dọng xong, hắn lẳng lặng ngồi ở chủ vị, nhìn gian phòng xa xỉ mà cả đời dốc sức, thở dài: “Kết quả... Vẫn là công dã tràng...”
Nói xong, trước mắt Bạch Chiếu hiện lên hình ảnh cả một nhà sum vầy ăn cơm, cười cười: “Cũng không hoàn toàn tính là công dã tràng...”
Dùng lửa đốt một thuốc cuốn giấy, khói trắng bốc lên, Bạch Chiếu chậm rã rút ra một thanh dao găm ở bên hông.
Tay của hắn rất vững, nhưng qua hình ảnh phản chiếu từ bề mặt bóng loáng của thanh dao găm, có thể nhìn thấy đôi môi của mình đang nhẹ nhàng run rẩy.
“Phụ thân, ý của người là... Hắn sẽ tự sát?”
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày.
Giọng nói của Hứa Ân Hạc lạnh nhạt, bởi vì hắn đã từng gặp, cho nên chắc chắn:
“Đúng vậy!”
Hứa Nguyên thoáng chần chờ, hỏi: “Nhưng ta đã đáp ứng hắn, sẽ nói chuyện với người để bảo vệ hắn ta”.
Không phải là người thông minh thì cũng không sợ chết, đã có hứa hẹn của hắn, vì sao còn muốn chịu chết?
Hứa Ân Hạc không có tiếp lời này của Hứa Nguyên, mà bỗng nhiên hỏi:
“Ba mươi năm trước, Lâu Cơ thay vi phụ rải một nắm mầm mống khắp thiên hạ. Những hạt giống này đại bộ phận đều đã chết, Bạch Chiếu là một trong số đó nở hoa kết trái. Ta rất đồng ý với lời của con vừa nói, rất nhiều người đạt tới giới hạn cao nhất chỉ là bởi vì cực hạn võ đài của bọn hắn chỉ ở đấy, có lẽ Bạch Chiếu là loại người như vậy”.
“Nhưng vi phụ muốn hỏi con một vấn đề”
“Người hỏi đi”
“Vi phụ là ai?”