Câu hỏi này khiến Hứa Nguyên đang ở trong mật thất truyền tin cảm thấy sửng sốt.
Hắn không cho rằng với trí tuệ của vị phụ thân này lại nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Hiện tại hỏi ra câu này là bởi vì lúc trước hắn phán đoán sai, hoặc có thể là bởi vì đối phương cố ý muốn cho chính hắn nói ra điều này.
Nhưng loại chuyện này, làm sao có thể đặt lên mặt bàn mà nói?
Chẳng lẽ hỏi thẳng: Phụ thân, có phải người định để con kế thừa gia tộc hay không?
Suy tư một hồi, giọng nói Hứa Nguyên bình đạm: “Người làm như vậy, chẳng lẽ không phải là vì khảo nghiệm năng lực của con?”
“Ừ” – Hứa Ân Hạc trả lời rất ngắn gọn.
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên trong chớp mắt: “Nếu như vậy, chuyện này con cảm thấy cần phải trải qua sự đồng ý của Hứa Trường Ca”
Tiếng hô hấp vững vàng truyền đến, hồi lâu sau, Hứa Ân Hạc nói với ngữ điệu nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Trường Thiên, ta có thể lý giải những lời này là, con cho rằng ta chuẩn bị giao Phủ Tướng Quốc cho con, mà không phải là đại ca con, đúng không?”
“??” – Giọng điệu đặt câu hỏi của lão cha khiến trong lòng Hứa Nguyên không yên.
Những thứ lúc trước đều chỉ là phỏng đoán.
Có lẽ, lão cha chỉ là đang muốn cho hắn làm người thứ hai, phụ tá cho Hứa Trường Ca?
Ý niệm do dự vừa mới dâng lên, Hứa Nguyên ngay lập tức phủ quyết.
Cơ cấu Phủ Tướng Quốc nhất định chỉ có thể tồn tại duy nhất một người đứng đầu, người đứng thứ hai làm việc có thể là Lâu Cơ, có thể là Hoa Hồng, thậm chí có thể là bất kỳ một người nào bên trong mấy người phụ tá. Nhưng tuyệt đối không thể là một trong hai người huynh đệ họ.
Để sau khi hắn làm việc quen thuộc với những người phía dưới, vậy Hứa Trường Ca chỉ có thể làm con rối. Loại cấu trúc này cơ bản không thể ổn định được quyền lực trung tâm.
Nếu phụ thân thật sự làm như vậy, đó chính là đang chôn xuống một cái hố nội đấu cho tương lai.
Thế hệ bọn họ có thể sẽ không đấu, nhưng thế hệ sau của bọn họ thì sao, thế hệ sau nữa thì sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên không hề do dự, nói ra phán đoán của mình: “Phụ thân, người có thể hiểu như vậy”.
Nghe được câu trả lời kiên định này, Hứa Ân Hạc nở ra nụ cười hiếm thấy: “Con nghĩ không sai, nhưng nguyện ý sao?”
Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài, lão cha này tự nhiên lại muốn kiểm tra hắn ở những chuyện này: “Phụ thân, ta hiện tại muốn biết là Hứa Trường Ca biết việc này sao?”
“Biết” – Hứa Ân Hạc nhìn thoáng qua trưởng tử đối diện.
Sắc mặt Hứa Trường Ca mang theo nụ cười thoải mái.
Suy đoán ra từ trong thông tin có hạn, hơn nữa kiên trì với tín niệm của mình dưới sự chất vấn của phụ thân.
Rất không tệ.
Mà lúc này, thanh âm Hứa Nguyên lại vang lên lần nữa: “Vậy Hứa Trường Ca hắn không có ý kiến?”
Hứa Ân Hạc không trả lời ngay, mà ý tứ sâu sắc nói:
“Trường Thiên, Phủ Tướng Quốc là do ta quyết định”
“Nhưng ý kiến của đại ca rất quan trọng”
Ở trên vấn đề này, Hứa Nguyên có sự kiên trì dị thường.
Nghe nói như thế, Hứa Ân Hạc vừa mỉm cười, vừa đánh giá thần sắc của Hứa Trường Ca, thấp giọng trả lời: “Ừ... Hẳn là không có, con cũng biết tính tình của đại ca con. Thế nhưng bằng cách nào mà con biết được? Chẳng lẽ chỉ bằng hai tấm mặt nạ vi phụ tặng cho?”
Hứa Nguyên thở dài một tiếng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Con quá quen thuộc Hứa Trường Ca, con phán đoán như vậy phần lớn là vì cái tính thối hoắc của hắn. Những năm này hắn quản sự chắc hẳn phát sinh rất nhiều xung đột với mấy người Lâu Cơ ai di đúng không?”
Khóe mắt Hứa Trường Ca giật giật.
Hứa Ân Hạc không lạnh không nhạt liếc hắn một cái.
Hứa Trường Ca lặng lẽ thở dài.
Hứa Nguyên nói không sai.
Lâu Cơ cùng với người quản lý võ quán Thiên An là Ngọ Tử Canh, bởi vì trước đó phân phát tài lực vào dịp cuối năm, suýt chút nữa đánh nhau với Hứa Trường Ca. Còn những xung đột như đập bàn, mắng chửi càng là nhiều không đếm xuể.
Thế nhưng như vậy Hứa Nguyên còn chưa nói xong, tiếp tục cằn nhằn liên tục: “Ở bên ngoài thoạt nhìn Hứa Trường Ca vô cùng phong quang, nhưng dưới mắt những lão hữu của phụ thân, xem ra hơn phân nửa cũng chỉ là một tiểu hài tử”.
“...” – Hứa Trường Ca.
“Hơn nữa còn là loại tiểu tử thích vênh mặt, thích hất hàm sai khiên, những người khác thì con không biết, nhưng tích cách của Lâu Cơ a di hẳn là không nhịn được hắn”.
“Còn nữa, bộ dạng của Hứa Trường Ca...”
“Trường Thiên”
Hứa Nguyên ngay lập tức cấm khẩu.
“Khi nào ngươi quay về Đế kinh đính hôn, vi huynh sẽ ra khỏi thành đón ngươi”.
“...” – Hứa Nguyên.
Hứa Hâm Dao ở bên cạnh bụm miệng nhịn cười.
Nhất thời, bầu không khí như đông cứng.
Cuối cùng vẫn là Hứa Ân Hạc mở miệng kéo lại về chính sự:
“Tốt lắm, Trường Thiên tìm ta chính là để xác nhận việc này?”
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:
“Khục... Còn có hai chuyện. Một chuyện lớn, một chuyện nhỏ”
“Hả” – Ngũ khí Hứa Ân Hạc có chút nâng cao.
“Việc nhỏ là con muốn cầu phụ thân một việc”
Hứa Nguyên thấp giọng nói, sau đó lườm lườm Hứa Hâm Dao một cái:
“Ở bên thành Vạn Tượng có một cái bang chủ bang Bình Thủy, hắn biết được thân phận của ta”.
Chỉ nói đến đây, Hứa Nguyên điểm đến là dừng.
Hứa Ân Hạc tinh tế suy nghĩ, hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ tính mạng của hắn?”
“Vâng”
Hứa Nguyên gật đầu, thành thật nói: “Ta thấy năng lực của hắn rất tốt, chết như vậy thì có phần đáng tiếc”
Hứa Ân Hạc cũng không trả lời thẳng vấn đề này, ngồi ở trên nệm êm, tinh tế thưởng thức trà Linh Xào từ Thiên Sơn đưa tới.
Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Trường Thiên, việc này là con nghĩ, hay là Hâm Dao?”