Hứa Ân Hạc nói thẳng: “Ta bảo hắn đi xử lý chuyện của Vạn Tượng tông, bên cạnh còn có Hâm Dao”.
“Vạn Tượng tông... là chuyện của huyện Thịnh Sơn?”
Hứa Trường Ca nhíu mày: “Chỉ có bốn vạn Hắc Lân quân, Trường Thiên và Hâm Dao sẽ không nguy hiểm chứ?”
Sau khi Hứa Trường An chết đi, chỉ có thể là Hứa Trường Ca thượng vị bắt đầu tiếp nhận một vài sự vụ, thông tin sau khi truyền cho Hứa Ân Hạc đều đưa cho hắn một phần.
Ánh mắt Hứa Ân Hạc có chút phức tạp, nhưng cuối cùng lại biến thành ý cười: “Ngươi làm đại ca cũng quá che chở cho bọn hắn, Hâm Dao được bảo hộ tốt, trước đó Trường Thiên cũng quá phóng túng. Nhưng mỗi người luôn luôn phải trưởng thành”.
Hứa Trường Ca trầm mặc một lát, thở ra một hơi rồi khẽ nhếch khóe môi: “Trường Thiên đã có thể một mình đảm đương một phía?”
Hứa Ân Hạc không trực tiếc trả lời mà ám chỉ: “Ta bảo Lâu Cơ dặn dò Dịch Thiên đưa hai tấm mặt nạ da người cho Trường Thiên và Hâm Dao”.
Đôi mắt Hứa Trường Ca thoáng lộ vẻ suy tư: “Giấu diếm thân phận quả thực không tệ”.
“Ừ”
Hứa Ân Hạc gật đầu, nghiêng mắt nhìn qua đám người vừa đột nhiên an tĩnh hai bên đường, tiếp tục nói: “Ta còn sai người ở bên An Tây quận sắp xếp người giả mạo Trường Thiên xuất hiện ở đó”.
Nghe nói như thế, Hứa Trường Ca an tĩnh thật lâu, sau đó đồng tử co lại, thần sắc lạnh lùng trở nên có chút kích động: “Phụ thân, ý của người là...”
Hứa Ân Hạc nhìn lại: “Đúng. Ta chuẩn bị bồi dưỡng Trường Thiên”.
“Ý của ta là, ngươi có dị nghị gì với điều này không?”
Hứa Ân Hạc lẳng lặng nhìn vào thần sắc kích động của trưởng tử trước mặt, thanh âm nhàn nhạt.
Mà hắn vừa nói xong, xe ngựa bỗng nhiên trầm lắng và tịch mịch.
Vấn đề này của Hứa Ân Hạc có chút máu lạnh.
Nhưng ở vị trí này, nhiều khi không thể không duy trì loại máu lạnh này.
Không ai không thích quyền lực, nếu nhất quyết nói là không thích, vậy khẳng định là chưa từng nếm qua mùi vị của quyền lực.
“Nếu có, có thể nói ra”.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Ân Hạc, ánh mắt mang theo sự kích động của Hứa Trường Ca dần dần bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng: “Phụ thân, người lo lắng giữa con và Trường Thiên phát sinh sự tình giống với Lý gia hay sao?”
Hứa Ân Hạc không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Lý Gia. Họ của “Thiên”.
Đương kim Hoàng Đế ốm đau nằm liệt giường đã nhiều năm như vậy, mặc dù đã lập Thái tử, nhưng mấy vị hoàng tử có năng lực xuất chung kia bởi vì tranh đoạt bảo tọa Kim Loan đã đánh nhau đến sưng cả đầu chó.
Thiên Đảo chuyên giam giữ hoàng tộc đã được gửi gắm vào đó hai vị.
Hứa Trường Ca lấy ra mấy dụng cụ uống trà, vừa loay hoay vừa tùy ý mở miệng.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Phụ thân, lúc trước, khi mẫu thân chết trước mặt con, con đã quyết định phải bảo vệ thật tốt ba huynh muội Trường An”.
“Nhưng thời điểm Trường An qua đời, con lại bất lực. Trên đời này có rất nhiều chuyện không có cách nào giải quyết bằng tu vi, cho nên người để cho con tiếp nhận Phủ Tướng Quốc con cũng đáp ứng, chính là vì không cho những chuyện này tái diễn”.
Dứt lời, Hứa Trường Ca rót một chén trà thơm, lấy tay nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Hứa Ân Hạc, ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt như chim ưng của đối phương: “Chỉ là, phụ thân, Trường Thiên lãng tử hồi đầu quả thực đã thay đổi tất nhiều, nhưng hắn có thể làm tốt hơn con hay sao? Nếu không thể, vậy hắn ngồi vào vị trí này cũng chỉ có thể hại hắn”.
Hứa Ân Hạc đối với vấn đề này không trực tiếp trả lời, nói: “Còn đang quan sát, thế nhưng thủ đoạn xuống tay của hắn rất không tệ”
“Rất không tệ”
Nghe lời đánh giá của phụ thân, Hứa Trường Ca than thở một tiếng, gật đầu: “Vậy quả thật Trường Thiên mạnh hơn con, những thủ hạ của phụ thân đều không quá phục...”
“Không phục là bình thường, Trường Ca ngươi làm việc quá mãnh liệt”
Những lão hữu kia một cái so với một cái lại càng cá tính, tính nóng nảy lại gặp tính nóng nảy hơn, tuy rằng mệnh lệnh muốn thi hành vẫn được bố trí như cũ, nhưng quá trình rất gập ghềnh.
Thật sự rất gập ghềnh.
Hơn nữa, căn bản cũng không biết là trong đó có bao nhiêu phần là vì nể mặt vị Tướng quốc này.
Nếu hắn không ở đây, ai có thể cam đoan mệnh lệnh nhất định được thi hành xuống dưới?
Mà nếu là không thể... Trong mắt Hứa Ân Hạc hiện lên một tia bất đắc dĩ...
Hứa Trường Ca rất rõ ràng được tính cách mình có điểm thiếu hụt, nhấp nhẹ một ngụm nước trà: “Con biết, cho nên phụ thân để cho Trường Thiên tiếp nhận, con không có ý kiến, chỉ cần hắn có thể làm tốt hơn so với con”.
Hứa Ân Hạc không nói gì nữa, lấy ra quả Thông Tấn Viên Tinh từ trong Tu Di Giới, rót nguyên khí bàng bạc như thủy triều vào trong đó.
Hứa Trường Ca nhìn thấy như vậy, thoáng chần chờ:
“Phụ thân, đây là...”
“Vừa rồi ở phủ Võ Thành Hầu có người liên lạc với ta, lúc này chắc hẳn là Trường Thiên. Hôm qua ở Vạn Tượng tông đã truyền đến tin tức hoàn thành tập kết”.
Hứa Trường Ca nhẹ nhàng cười: “Đây là khảo nghiệm của ngài đối với hắn?”
“Xem như vậy đi. Thế nhưng Hắc Lân vệ truyền đến tin tức mấy ngày nay hắn làm rất tốt”.
Hứa Ân Hạc thành thật trả lời.
Hứa Trường Ca thấy thế cũng không nói nhiều, hỏi ngược lại: “Hâm Dao cũng ở đó?”
“Ừ” – Hứa Ân Hạc.
Ánh mắt Hứa Trường Ca trong chớp mắt lại chuyển thành nhu hòa: “Tuy rằng chậm một chút, nhưng cũng coi như là năm mới đoàn viên”.
“Trường Thiên?”
Ngay lúc Thông Tấn Viên Tinh kết nối, Hứa Nguyên đang thảo luận với Hứa Hâm Dao một số chuyện liên quan đến trận pháp, nhưng ngay khi nghe được âm thanh này, hai người không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Dừng một lát, Hứa Nguyên cân nhắc ngôn từ, gật đầu nói: “Phụ thân, là con”
“Chuyện gì?”
“Muốn tìm phụ thân để xác nhận một số chuyện”
Hứa Ân Hạc đối với chuyện này cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao lúc trước chỉ nói là để cho hắn đi đàm phán: “Bởi vì bốn vạn Hắc Lân quân kia?”
“Không phải” – Hứa Nguyên ngay lập tức phủ định.
Hứa Ân Hạc nhíu mày một cái: “Không phải vì việc này, vậy ngươi tìm vi phụ là bởi vì cái gì?”
Yên lặng trong giây lát, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, nói thẳng vào vấn đề: “Chuyện người muốn làm, Hứa Trường Ca có biết không?”
Trên xe ngựa, trong lòng Hứa Ân Hạc có chút ngoài ý muốn.
Hắn lộ ra không nhiều tin tức cho tam tử, nhưng tình hình bây giờ có vẻ như tam tử đã nhìn ra sự tình hắn muốn làm.
Đôi mắt mang theo ý cười liếc nhìn trưởng tử đang ngồi ở đối diện, Hứa Ân Hạc thấp giọng hỏi: “Chuyện gì cần đại ca ngươi biết?”