Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347 - Cho Ngươi Thẩm Vấn Nha

Chương 347 - Cho ngươi thẩm vấn nha
Chương 347 - Cho ngươi thẩm vấn nha

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên thấp giọng hỏi:

“Chủng tộc nào?”

Lâu Cơ không có ý giấu diếm, ôn thanh nhỏ giọng:

“Một con hổ nhỏ, một con ưng già.”

Nói xong, nhẹ đặt cằm lên cẳng tay trắng nõn, môi đỏ đến bên tai Hứa Nguyên, thổi vành tai hắn:

“Sao nào, nếu Tiểu Trường Thiên có hứng thú, tỷ tỷ có thể cho ngươi đến thẩm vấn nha ~”

“…” Hứa Nguyên.

Cái gì mới là mị ma, mẹ nó cái này mới là mị ma!

Cũng coi như là người từng trải qua sóng to gió lớn, Hứa Nguyên không trốn nữa, nhưng tay rất thành thật, chỉ nói:

“Không có hứng thú, chỉ hỏi một chút thôi, dù sao lúc trước suýt nữa chết trong tay Cổ Uyên.”

Nói đến đề tài này, Lâu Cơ nhíu mày, điềm nhiên như không mà hỏi:

“Ta nghe phụ thân ngươi nói, hình như lúc trước nha đầu họ Nhiễm kia cứ luôn đi theo cạnh ngươi?”

Hứa Nguyên nghe giọng điệu này của Lâu Cơ, hơi cảnh giác lên:

“Ngươi muốn làm gì?”

Nếu tảng băng lớn gặp phải bà dì này, chắc chắn sẽ bị ăn hiếp đến tủi thân không thôi.

Lâu Cơ bật cười, hơi buồn cười, ngồi thẳng người dùng sức vỗ lưng Hứa Nguyên:

“Sao khẩn trương thế, tỷ tỷ ta chỉ muốn kiểm định giúp ngươi thôi mà ~.”

Hứa Nguyên cũng cười nói:

“Tỷ tỷ bận rộn công việc, chuyện này không nhọc ngươi phí tâm tốn sức đâu…”

Lâu Cơ không hề nghĩ ngợi mà cắt ngang: “Không được.” Cười nói: “Tỷ tỷ ta muốn thấy tiểu hồng nhan của Trường Thiên ngươi ~”

Dừng một chút, Lâu Cơ lại nằm sấp về, hơi thở tựa lan:

“Đương nhiên, nếu…Trường Thiên ngươi có thể đánh thắng ta, tỷ tỷ đây cũng chỉ có thể mặc cho ngươi an bài ~”

“…” Hứa Nguyên.

Tô Cẩn Huyên, ngươi thật mất thể diện!

Lâu Cơ hơi nhích gần:

“Sao, có muốn thử không, cái gì tỷ tỷ cũng nghe theo ngươi nha ~”

Vành tai Hứa Nguyên hơi ửng hồng, chịu không nổi, khẽ nghiêng đi.

Ai có thể đánh thắng ngươi?

Thuế Phàm Nhất phẩm, độc công cái thế, y thuật siêu phàm, càng đừng nói còn cầm thứ Hắc Lân Vệ này trong tay.

Nữ nhân dám đánh Hứa Trường Ca ở phủ Tướng Quốc.

Mà rốt cuộc thấy được lỗ tai Trường Thiên đỏ lên, Lâu Cơ gật đầu hài lòng, đứng dậy ngã người lên tấm nệm mềm, nhìn sườn mặt hắn, kéo về vấn đề chính:

“Trường Thiên, ngươi thật sự không tính để ý bọn chúng ư?”

Nghe thế, Hứa Nguyên ghé mắt nhìn thoáng qua hai gã lão giả đã đứng trong hư không một hồi lâu ngoài cửa sổ, một vệt mũi nhọn rét lạnh lóe qua đôi mắt hẹp dài, thấp giọng nói:

“Phủ đầu ra oai cũng rất quan trọng.”

“Có tác dụng chứ?”

“Đương nhiên có tác dụng, chí ít, như vậy có thể khiến bọn họ nhận rõ vị trí của mình.”

“Nếu như bọn họ vẫn không nói lời nào thì sao?” Lâu Cơ nghiêng đầu hỏi.

Hứa Nguyên nhếch miệng cười, liếc nhìn nữ nhân xấu xa này một cái:

“Vậy phá thành trước rồi bàn lại chi tiết.”

Lâu Cơ hàm ý sâu xa:

“Cho nên, ngươi mới xác nhận trước có người ở bên cạnh trông coi ngươi hay không?”

“Coi như vậy đi.” Hứa Nguyên cười gật đầu.

Lâu Cơ dịu dàng thì thầm, nói nhỏ:

“Tỷ tỷ đây là vì thương ngươi nên mới đi ra, nếu đổi lại là em trai của mẫu thân ngươi, mặc ngươi hô kiểu gì hắn cũng sẽ không ra, nếu ta cứ trốn không ra, ngươi vẫn làm thế ư?”

Hứa Nguyên hơi suy ngẫm, gật đầu: “Vẫn sẽ.”

“Ngươi không sợ sao?” Lâu Cơ nhíu mày hỏi.

Hứa Nguyên cười cười, nhìn hai người bên ngoài, nói:

“Trên thế giới này không tồn tại sinh vật có lý trí tuyệt đối, luôn có người sẽ làm ra lựa chọn phi lý trí dưới sự dao động của cảm xúc, nhưng nếu đặt lên người hai lão đầu bên ngoài thì có lẽ xác suất không lớn.”

Lâu Cơ hơi ngồi thẳng người, khẽ nhếch đùi ngọc lên đổi bên bắt chéo, chống cằm, con ngươi híp thành hai khe hở:

“Vậy…Trường Thiên, bây giờ ngươi định chờ bao lâu?”

Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy đến trước cửa sổ.

Trận pháp ngăn cách không gian bên trong và ngoại giới, hơi giống với gương một chiều ở kiếp trước.

Hắn nhìn thác nước nguy nga sừng sững bên dưới.

Nơi Vạn Tượng Tông chọn rất tốt.

Một bên cửa trải dọc con sông lớn, một bên khác xây dọc theo cạnh sườn đồi hiểm trở của thác nước.

Vượt sông cường công rất dễ bị dòng nước chảy xiết cuốn vào vách núi của thác nước, mà không muốn vượt sông cũng chỉ có thể đánh men theo bên ngoài thành Vạn Tượng vào trong.

Suy tư một lát, Hứa Nguyên thấp giọng nói:

“Khoảng một canh giờ.”

“Lâu như vậy?”

“Lâu hả?” Hứa Nguyên hỏi ngược lại.

Lâu Cơ chậm rãi đứng lên, nương theo tiếng lộc cộc của giày gót sen, đến sau lưng Hứa Nguyên, nũng nịu nhắc nhở:

“Hiện tại bọn họ hẳn là đã biết núi rừng phía Đông thành Vạn Tượng có giấu người đó nha ~”

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, chợt cười khẽ nói:

“Ý của tỷ là…có thể trong lúc này bọn họ sẽ truyền lệnh chuẩn bị đến thành Vạn Tượng?”

Lâu Cơ cười tủm tỉm trả lời:

“Không phải là có thể, là chắc chắn.”

“Những thành trì lấy danh hiệu của tông môn này tuy được triều đình sắc phong, nhưng cơ bản xem như là đất riêng của tông môn, nếu họ chuẩn bị đầy đủ, thì khi Hắc Lân quân muốn cường công thành Vạn Tượng hẳn là sẽ tổn thất không nhỏ, đến lúc đó có thể ảnh hưởng sự đánh giá của Tướng Quốc với Trường Thiên ngươi…”

Nói đến đây, Lâu Cơ dừng đúng lúc.

Bình Luận (0)
Comment