Hứa Nguyên không đáp lại chuyện này, mà hỏi ngược lại:
“Tỷ tỷ, hẳn phụ thân ta chỉ kêu ngươi đến bảo vệ ta, ngươi thế này có được tính là giám khảo thiên vị không?”
Lâu Cơ cong mắt cười, kéo cánh tay của hắn, đầu tựa vào vai hắn:
“Ai bảo tỷ tỷ thương ngươi chứ?”
Mềm mại trên khuỷu tay, Hứa Nguyên cười một tiếng, thấp giọng nói:
“Không sao, ta đã xem qua ghi chép điều binh của Nguyên Hạo lúc trước, chuẩn bị vật tư, sắp xếp nhân viên điều động, phương tiện vận tải, tổng hợp tình báo, sau khi phụ thân ta hạ lệnh, ngay cả phủ Tướng Quốc ta cũng hỗn loạn suốt cả một ngày, tuy tình huống không giống, nhưng những thế lực trong Vạn Tượng Tông cản trở nhau, muốn hạ lệnh sẽ phải đi qua nhiều trình tự.”
Nói đến đây, Hứa Nguyên nhìn về phương Đông một cái:
“Để chuẩn bị chiến tranh thì không phải nói một câu là làm xong, huống chi Nguyên Hạo cũng cần thời gian dẫn quân đến.”
Lâu Cơ nghe được câu trả lời này thì rất vui vẻ, vươn tay sờ đầu hắn:
“Không sai không sai, thì ra Trường Thiên ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi nha ~”
Hai người đang nói chuyện, ngoài sương phòng truyền đến tiếng bước chân, Hứa Hâm Dao vừa đẩy cửa vào vừa nói nhẹ:
“Tam ca, Thuần Tiên Tửu mà ngươi muốn…ơ? Lâu Cơ tỷ tỷ?”
Ánh mặt trời xuyên qua từ cửa sổ, nhìn tấm lưng ngọc trần trụi cùng với đường cong loáng thoáng dưới váy lưu tiên kia, Hứa Hâm Dao lập tức nhận ra nữ nhân đứng bên cạnh Hứa Nguyên.
Lâu Cơ nghiêng mắt liếc qua Hứa Hâm Dao đẩy cửa vào, ánh mắt hơi lãnh đạm, nhưng vẫn cười tủm tỉm nói:
“Hâm Dao tới rồi ~”
Hứa Nguyên chú ý tới sự lạnh lùng trong mắt Lâu Cơ, lắc đầu nhẹ.
Hứa Hâm Dao đứng ở cửa, thoáng chần chờ, vừa đi vào vừa dịu dàng hỏi:
“Sao Lâu Cơ tỷ tỷ lại ở đây?”
Lâu Cơ không trả lời, cười vỗ lưng Hứa Nguyên:
“Tỷ tỷ đi nghỉ ngơi trước, nhớ làm cho tốt, tỷ tỷ nhìn đó nha.”
Nói xong, thân hình yểu điệu của Lâu Cơ trực tiếp biến mất.
Hứa Hâm Dao cầm bầu rượu ngọc, lúng túng đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi tới gần Hứa Nguyên, thấp giọng nói:
“Tam ca, có phải Lâu Cơ tỷ tỷ không thích ta lắm hay không?”
Hứa Nguyên cười cười, kéo sợi tóc mai của nàng ra sau tai, nhẹ giọng nói:
“Đó là tính cách của nàng, hơn nữa ngươi cũng không cần phải có được sự ưa thích từ từng người, đi thôi, uống rượu với ca ca ngươi.”
Lâu Cơ không thích Hứa Hâm Dao, đây không phải là bí mật.
Là thủ lĩnh của Hắc Lân Vệ, Lâu Cơ đã gặp qua quá nhiều dơ bẩn, cho nên sẽ thấy khinh thường với suy nghĩ ngây thơ đơn thuần của Hứa Hâm Dao.
…
Lúc Hứa Nguyên và Hứa Hâm Dao ngồi trong sương phòng xa hoa uống rượu nói chuyện lý thú, hai lão giả trước mặt Huyền Ưng vẫn ngây ngốc đứng như trước.
Bọn họ đương nhiên nhìn ra trong lầu các Huyền Ưng trước mắt này là người của phủ Tướng Quốc.
Nhưng đã lâu như thế vẫn không lộ diện, không trả lời, người đến là định phủ đầu ra oai với bọn họ.
Cũng bởi vậy mà thần sắc đại trưởng lão nhìn qua hơi u ám.
Tất nhiên, đây chỉ là nhìn từ ngoài vào.
Người trong lầu các muốn phủ đầu ra oai với bọn họ, vậy thì bọn họ cũng nhận.
Mất mặt một tí cũng không có gì cả, sống lâu vậy rồi ai mà chẳng mất mặt qua?
Trước khi bọn họ tới đây, đã dặn lão Ngũ Hạ Văn Lân nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, quan sát tất cả.
Mà Hạ Văn Lân cũng dặn dò bọn họ, kéo dài càng lâu càng có lợi với bọn họ, càng có thể trả giá ít vài thứ hơn khi đàm phán.
Dù sao, nếu thật sự muốn làm liều thì sao phủ Tướng Quốc phải phái người tới đàm phán chứ?
Trong sự im lặng trên không trung, lão Ngũ Hạ Văn Lân an bài từng nhóm đệ tử âm thầm có trật tự đi vào thành Vạn Tượng chuẩn bị bố trí phòng vệ.
Nhưng để tránh rút dây động rừng, Vạn Tượng Tông cũng không mở hộ thành đại trận ra ngay.
Trên không trung, bề ngoài hai lão đầu mặt trầm như nước im lặng, kì thực truyền âm trò chuyện câu được câu không.
Đại trưởng lão như hỏi như không có gì xảy ra:
“Nếu qua được chuyện này, tông chủ có dự định gì không?”
Sắc mặt của tông chủ Vạn Tượng không thay đổi, chỉ nói:
“Vấn đề bên trong tông môn quá lớn, cần phải chỉnh đốn, biến cố lần này nếu không phải trước khi đến đại điện nghị sự Văn Lân đã làm xong kế hoạch, có lẽ giờ đây vẫn còn là con ruồi không đầu.”
Nháy mắt đại trưởng lão nghe hiểu ý của đối phương, thanh âm trầm thấp như nước:
“Tông chủ, muốn thu quyền cũng không dễ, mấy đại thế gia trong tông sẽ không buông quyền.”
Tông chủ Vạn Tượng trầm giọng quát lớn:
“Trữ Nham Tôn, tên Hứa Ân Hạc kia sẽ không làm chuyện không chắc ăn, nếu hôm nay chúng ta không chú ý thì sẽ là đại họa diệt tông.”
Đại trưởng lão bình tĩnh trả lời:
“Tông chủ, ta không ý kiến về việc chỉnh đốn tông môn, nhưng vấn đề là làm như thế nào?”
Tông chủ Vạn Tượng thở dài:
“Trên triều đình không truyền đến bất kỳ tin tức nào, lần này hẳn là tư binh của Hứa Ân Hạc đến, hắn dám làm thế, tất nhiên là nắm giữ vài tin tức mấu chốt.”
Nói đến đây, tông chủ Vạn Tượng lại khẽ thở dài:
“Tông môn, đại khái phải đổ máu, ta sẽ tự nhận lỗi từ chức tông chủ, nhưng Văn Lân hắn là nhân tài đáng giá, tầm nhìn của hắn xa hơn so với ta và ngươi nhiều.”
“Đây là tông chủ ngươi định bồi dưỡng hắn?”
Tông chủ Vạn Tượng liếc đại trưởng lão một cái:
“Bằng không ngươi cho rằng còn có thể bồi dưỡng ai?”
“Hà Cấp Cổ không tồi.” Đại trưởng lão bình tĩnh phun ra một cái tên.
Thanh âm của tông chủ Vạn Tượng mang sự tức giận:
“Đã lúc nào rồi còn nghĩ chuyện nội đấu, đừng tưởng ta không biết tên nhóc Hà Cấp Cổ kia là người của ngươi!”
Đại trưởng lão không dao động chút nào:
“Tông chủ quá lời, ta chỉ thành thật đề cử nhân tài mà thôi.”
Tông chủ Vạn Tượng im lặng.
Khó khăn, quá khó khăn.