Hạt giống nội đấu đã ăn sâu trong Vạn Tượng Tông, mặc dù gặp phải khả năng diệt tông, người phía dưới vẫn như cũ.
Không nói gì nữa, thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Không biết qua bao lâu, hai vị lão giả trên không trung đột nhiên liếc nhau, thấy được ngạc nhiên và run rẩy trong mắt đối phương, không hẹn mà cùng nhìn về hướng Đông của thành Vạn Tượng.
Nơi đó, đột ngột ngưng tụ ra hư ảnh của một thanh búa.
Hơn nữa, là ở trong thành.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người bọn họ, thanh búa đập vào tường thành cao vút kia.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Rầm rầm!
Giữa tiếng hoảng sợ của dân chúng trong thành, bởi vì không muốn rút dây động rừng nên chưa mở đại trận, tường thành không phòng ngừa được mà trực tiếp nứt ra một khe hở lớn dài hai trượng.
Sau đó, một giọng nói mang sự phấn khích vang vọng cả tòa thành Vạn Tượng:
“Kẻ nào dám ngoan cố chống cự, giết không tha!”
Trong hơn nửa canh giờ này, nhận được lệnh lúc lâm nguy, Hạ Văn Lân tranh đoạt từng giây từng khắc để truyền đạt mệnh lệnh của mình tới quân phòng thủ tường thành.
Mà hắn cũng dự đoán được rằng, có thể giờ phút này nội bộ Vạn Tượng thành đã bị nội gián trà trộn vào, đồng thời cũng nhấn mạnh điểm này vào trong tin tức.
Nhưng hiện thực không phải là có thể tính tới là giải quyết được, bởi vì không đủ thời gian.
Tướng lĩnh tầng trung chỉ kịp truyền đạt lại tin tức cho sĩ quan cơ sở, căn bản không có khả năng truyền đạt lại xuống toàn bộ binh sĩ tầng thấp.
Thời gian vẻn vẹn chỉ đủ cho bọn họ sơ tán những đoàn xe thương hội ở mấy cửa thành, sau đó đóng cửa thành lại.
Hơn nữa, hòa bình đã lâu, khi chiến tranh thực sự giáng lâm, rất nhiều người đều cho rằng đây chỉ là một trò đùa.
Cũng bởi vậy, khi dòng người trong thành hộp hợp để kết trận, cũng chỉ có một số ít binh lính thủ thành phản ứng lại, đại bộ phân binh tốt cũng chỉ là dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn xem.
Đến khi quân trận đã thành hình, tường thành xuất hiện khe nứt, pháp trận mấu chốt của đạn trận chưa kịp khởi động bị đánh nát, lúc này các sĩ tốt trực ban trên tường thành mới giật mình tỉnh ngộ...
Chiến tranh. Thật sự bắt đầu!
“Nhanh. Nhanh đi thông báo cho các đốc trưởng, trong thành có người phá thành”
“Đừng chạy! Đừng có chạy! Ngoài thành không có ai tiếp ứng, chặn đám hỗn đản ở lại trong thành!”
“Trận pháp! Mau khởi động đại trận hộ thành!”
Từng tiếng từng tiếng gào thét run rẩy vang lên cả trên lẫn dưới của tường thành sau khi tường thành bị công kích.
Quá đột ngột!
Đột ngột đến mức, những chiến lực mà Vạn Tương tông bí mật vận chuyển đến còn chưa kịp chạy tới địa điểm tác chiến.
Mà đại bộ phận quân đội phụ trách thủ vệ thường ngày của Vạn Tượng thành đều đến từ võ quán dưới cờ Vạn Tượng tông, cũng không phải là đệ tử tinh nhuệ được bồi dưỡng từ nhỏ.
Cùng nhau hỗn loạn, bất kể là dân chúng bình thường trên đường phố, cho đến ngay cả binh sĩ thủ thành cũng đều nhốn nháo.
Mà vào lúc này, một tiếng quan vang vọng từ trên tường thành:
“Kẻ nào chạy trốn làm nhiễu loạn quân tâm, giết không tha!”
Một gã nam nhân trung niên đứng trên hư không, tiện tay bắn ra vài đạo kiếm khí, chém rơi hơn mười tên sĩ tốt thủ thành nhân lúc hỗn loạn mà chuẩn bị trốn chạy.
“Là Thất trưởng lão”
“Tam phẩm đại tông sư tới!”
Nhìn thấy nam nhân trung niên xuất hiện, sự hỗn loạn trên tường thành mới có thể ngừng lại. Đối với sĩ tốt bình thường, tam phẩm đại tông sư là một tồn tại gần giống với thần linh.
Nhìn thấy nhiễu loạn đã dừng lại, nam nhân trung niên đứng ở tầng trời thấp nhanh chóng bay xẹt qua tường thành dài dằng dặc, giọng nói trầm thấp đầy lực lượng truyền đến tai của từng binh sĩ thủ thành:
“Tinh nhuệ tông môn đang trên đường tới đây trợ giúp, đại trận sắp được mở, kết hợp với đại trận hộ thành là cố thủ được!”
Mà dường như là để xác minh lời nói của hắn, một vài đường trận văn trên tường thành cao ngất cũng dần dần sáng lên, một cái lồng bán trong suốt đang dần dần ngưng kết xuất hiện trên bầu trời.
Đại trận hộ thành của thành Vạn Tượng, mặc dù khoan thai chậm chạp, nhưng đã bắt đầu khởi động!
Sự xuất hiện của người đàn ông trung niên tạm thời củng cố được lòng quân, nhưng cũng chỉ được một khu vực trong thành.
Tại những nơi tường thành xuất hiện khe nứt, bộ phận quân đội tiếp xúc với Hắc Lân quân gần như đã sụp đổ.
Bởi vì, cơ bản là bọn họ không kịp kết trận.
Một gã sĩ quan trẻ tuổi chạy như bay trên tường thành, tìm kiếm khúc trưởng của mình (năm trăm quân), do là đám loạn thần tặc tử mặc khinh giáp kia đã bắt đầu leo lên tường thành, chiếm lấy quyền khống chế của tường thành phía đông.
Mà hai khúc quân chắn trước mặt bọn họ đã sắp bị giết sạch.
Sĩ quan trẻ tuổi thở hồng hộc cấp tốc chạy, đôi mắt đảo qua những khuôn mặt khẩn trương của những sĩ tốt hai bên, cuối cùng đã tìm được gã trung niên đang bập bập điếu thuốc lá cuốn ở một vọng lâu gần cổng thành.
Vừa nhìn thấy đối phương, Trình Dụ tức tốc chạy tới gần đối phương, lớn tiếng nói:
“Tướng quân, giờ là lúc nào rồi mà ngài còn ngồi ở đây đốt thuốc?”
Khúc trưởng kia liếc mắt nhìn vào người vừa đi tới, khóe môi lộ ra ý cười, không nhanh không chậm nói: “Trình Dụ à, tới đây ngồi”.