Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350 - Đốt Một Điếu?

Chương 350 - Đốt một điếu?
Chương 350 - Đốt một điếu?

Hắn vừa nói, vừa lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ từ trong ngực ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy ra một điếu thuốc, trong ánh mắt có vài phần đau lòng đưa cho sĩ quan trẻ tuổi: “Đến đây, đốt một điếu?”

Sĩ quan trẻ tuổi sững sờ nhìn vào khúc trưởng phía trước mặt.

Thuốc là cuốn này rất trân quý, trên cơ bản thì bình thường khúc trưởng chỉ hút một hơi rồi dập tắt, mà giờ phút này lại đưa cho hắn cả một điếu.

Lấy lại tỉnh táo, sĩ quan trẻ tuổi không có nhận lấy, có chút tức giận mà nói nhanh:

“Tướng quân, người nhanh đi tổ chức quân đôi! Đám loạn thần tặc tử kia đã đánh tới khu vực phòng thủ của chúng ta”.

Khúc trưởng thở dài, tay cầm điếu thuốc trên miệng vẫn không thu lại, hít một hơi thật sâu.

Ánh lửa nơi đầu thuốc sáng lên, khói thuốc chậm rãi thả ra ngoài.

Lúc này, khúc trưởng mới thấp giọng nói: “Ta biết”.

Sĩ quan trẻ tuổi càng thêm tức giận: “Người biết rồi mà con không mau đi, lát nữa trưởng lão tới đây, nhìn thấy người không hành động nhất định sẽ chém”.

Khúc trưởng cười cười, gập tay búng một cái, tàn thuốc đang lập lòe vẽ một vòng trên không trung rồi từ trên tường thành cao ngất rơi xuống, sau đó hắn lại rất là từ tốn lấy ra cây giữ lửa chuẩn bị châm một điếu mới.

Mà vào lúc này, rốt cục sĩ quan trẻ tuổi không nhịn được nữa, đi ngay tới giật lấy điếu thuốc cùng với mồi lửa: “Tướng quân!!”

“Câm miệng”

Bỗng nhiên khúc trưởng hạ giọng quát một tiếng.

Sĩ quan kia sửng sốt.

Khúc trưởng đoạt lấy hai đồ vật từ trong tay đối phương, tự mình châm lấy một điếu, hít một hơi, cười cười, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu:

“Trình Dụ, vô dụng thôi”

Nói xong, vị khúc trưởng kia nhìn người trẻ tuổi bằng ánh mắt nhu hòa:

“Quân trận bên phía đối phương đã thành hình, trưởng lão cũng không dám đến nơi này. Trình Dụ, ngươi còn trẻ, nắm chặt thời gian này mà chạy đi. Tu vi ngươi không tồi, rời khỏi quân đội này thì chắc hẳn cũng có một đường đi không tệ”

Sĩ quan trẻ tuổi vội vàng nói: “Tại sao phải chạy, đại trận đã khởi động...”

“Vô dụng thôi”

Khúc trưởng lặp lại lời nói của mình, chỉ vào vị trí của một khe hở trên tường thành, hít một hơi thuốc rồi thở dài, nói:

“Nơi đó là mắt trận của đại trận hộ thành, trận pháp này đã bị phế”

Dừng lại một hồi, ánh mắt của vị khúc trưởng có phần bất đắc dĩ nhìn ra sau lưng của sĩ quan, ánh mắt xa xăm tới tận phía chân trời, cười nói:

“Hơn nữa...”

“Ngươi có thể nhìn ra phía sau”

Sĩ quan trẻ tuổi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên đôi mắt trừng to.

Hiện tại đang là buổi chiều, vào giờ thân, ánh mắt trời vô cùng rực rỡ, phía đường chân trời kia có đám mây khổng lồ đầy hào quang.

Nhưng khi đôi mắt đã nhìn kỹ, hắn thấy được từng con từng con yêu thú phi hành đang xé mây mà ra.

Mới đầu chỉ là một vài điểm đen nho nhỏ, nhưng dần dần, vô số các loại yêu thú phi hành bắt đầu chiếm cứ một vùng lớn trên bầu trời, che khuất thiên không, giống như châu chấu tiến về thành Vạn Tượng, mang lại cảm giác vô cùng áp lực.

Bầu không khí trầm mặc ngưng trọng giáng lâm nơi đây, khiến cho âm thanh giết chóc trên tường thành càng nổi bật, chói tai vô cùng.

Khúc trưởng vẫn rít rít hút thuốc, sĩ quan trẻ tuổi lùi lại một bước theo bản năng, nhìn vào những bóng áo vải đang dần dần tiến công trên tường thành, cùng với đám yêu thú che khuất chân trời, giọng nói vang lên mang theo run rẩy:

“Khúc... Khúc trưởng, đây là... là cái gì?”

Đám yêu thú phi hành ở phía xa xa đang gào thét không ngừng, quấy rối tâm thần mỗi một sĩ tốt thủ thành.

Khúc trưởng thở dài, đưa điếu thuốc cho sĩ quan trẻ:

“Không biết. Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải trận chiến như này”

Lần này, sĩ quan trẻ tuổi không từ chối, hai tay run rẩy đốt lấy điếu thuốc, đến nỗi mấy lần mà vẫn không châm được, cuối cùng phải để khúc trưởng nắm chặt đôi tay của hắn mới đốt được lửa.

Sĩ quan trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, khôi phục lại một phần trấn tĩnh, nhìn vào đám “mây đen” đang dần dần tới gần, lại đột nhiên giống như là không hiểu điều gì đó, giọng nói mang theo chút rung động:

“Khúc trưởng, những người áo vải kia... Không phải là loạn thần tặc tử?”

Lúc này khúc trưởng đã hút xong, mở hộp thuốc ra chuẩn bị lấy thêm một điếu lại phát hiện đã không còn, tiện tay ném hộp thuốc xuống dưới tường thành, đứng dậy thở dài một hơi, gượng ra một nụ cười:

“Trận chiến này, xem ra chúng ta mới là loạn thần tặc tử. Đoán chừng là cao tầng của tông môn đã làm một vài chuyện...”

Nói xong, khúc trường khom lưng, nhặt thanh đao linh nhận lên bắt đầu dùng vải dầu vừa lau, vừa nhắc nhở:

“Mau trốn đi, chậm một chút nữa sẽ không kịp”

“Nhưng...”

Trong mắt sĩ quan trẻ tuổi hiện lên một chút dao động.

Hắn còn trẻ, hắn chưa muốn chết.

“Nhưng... Nhưng còn tướng quân, ngài thì sao?”

Khúc trưởng liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười:

“Cho dù là loạn thần tặc tử, Trương Lương ta coi như đã ăn bổng lộc của thành Vạn Tượng mấy chục năm nay, nói thế nào thì nói cũng không thể trốn đi”

“Tướng quân...”

Sĩ quan trẻ tuổi siết chặt nắm tay.

“Đừng để lộ dấu vết, mang theo người nguyện ý cùng ngươi chạy trốn”.

“Nhưng mà...”

“Cút!”

Bình Luận (0)
Comment