Khi đám yêu thú phi hành bao phủ cả thiên không kia đến trên bầu trời thành Vạn Tượng, đại trận đã khởi động xong xuôi. Nhưng đáng tiếc, những yêu thú phi hành này có dấu hiệu của Dị Thú ti của Triều Đình lại thuộc về phía “đối phương”.
Thời gian cấp bách khiến cho Phòng Thành ti của thành Vạn Tượng hốt hoảng khởi động đại trận, căn bản không có thời gian chuyển biến trận văn thành những loại công kích khác nhau, chỉ có thể thông qua nhân lực để điều khiển trận pháp, hoặc là thông qua trận văn tiễn thủ tiến hành công kích.
Mấy tên trưởng lão được phái tới đốc chiến cũng đã giết chết rất nhiều người.
Liên tục là mấy chục con yêu thú phi hành khổng lồ phát ra những tiếng kêu thống khổ rồi rơi xuống dưới chân tường thành, va chạm làm cát bụi bốc lên cả mảng lớn.
Nhưng đáng tiếc, những thứ này đều hạt cát trong sa mạc.
Đợt yêu thú phi hành đầu tiên đến tầng trời thấp rồi ném xuống chất nhầy đặc biệt nhằm vào trận văn, khiến cho toàn bộ đại trận hộ thành phía đông trở nên trì trệ yếu ớt.
Trận văn chuyển động chậm chạp, màng sáng trong suốt trên bầu trời cũng nhanh chóng tản đi, biến mất như bọt biển.
Sau khi mất đi sự che chở của đại trận hộ thành, đợt yêu thú phi hành thứ hai đã tiếp cận từ tầng trời thấp, từ trong kiến trúc bằng gỗ trên lưng đám yêu thú bắt đầu nhảy xuống mấy ngàn quân tinh nhuệ chính quy, tu vi thất phẩm tiến hành tiếp viện quân trận nội ứng đang bị vây công trong thành.
Sau khi hoàn toàn củng cố được lô cốt đầu tiên được quân nội ứng mở ra, quân trận thuận thế dọc theo tường thành mở rộng chiến trường, đánh sang hai bên.
Mà trong cuộc chém giết này, không, phải nói là trong cuộc tàn sát này, phía xa xa đường chân trời ngoài thành cũng xuất hiện một đám mây bụi khổng lồ.
Ba vạn Hắc Lân quân còn lại kết thành đại trận, chỉnh chỉnh tề tề tiến về hướng tường thành.
Quân phòng thủ thành đông đã tan tác.
Không thể đợi được quân tinh nhuệ của Vạn Tượng tông đến đã nhanh chóng tan tác.
Hai khắc sau khi chiến tranh bắt đầu, Hắc Lân quân đã hoàn toàn kiểm soát phía đông thành Vạn Tượng.
Đợi hết thảy trở về bình tĩnh, lô cốt ban đầu cùng với một vạn tinh nhuệ Hắc Lân quân tiếp quản thành phòng đâu ra đấy, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, sau đó mở ra cửa thành nghênh đón viện quân phía sau.
Nguyên Hạo đứng ở trên mặt thành, đôi mắt lạnh lùng nhìn quân đội thủ thành Vạn Tượng tháo chạy.
Hắn không có ra khỏi thành, so với tọa trấn trong quân, hắn càng thích sắp xếp xong xuôi tất cả mệnh lệnh, rồi sau đó cùng nhau xung phong với quân trận.
Mà tất cả chuyện này còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Hắc Lân vệ nắm được tình báo gần như nghiền ép so với Vạn Tượng tông, làm cho toàn bộ kế hoạch của hắn đều được chấp hành thuận lợi dị thường.
Nghĩ tới đây, Nguyên Hạo chuyển ánh mắt nhìn về phía dưới thành lâu, một đám quân phòng thủ đang bị trói chặt như bánh tét, ánh mắt có phần do dự, nhưng sao đó lại xoa xoa tay, bỗng nhiên nhếch miệng cười, thanh âm vang vọng toàn thành:
“Gian ngoan mất linh, chém!”
Khi tin tức chiến tranh nổ ra được truyền tới tửu lâu xa xỉ bên cạnh thác nước Đoan Hải, vị quý công tử nhản tản kia vẫn vừa uống rượu vừa thưởng thức dáng người uyển chuyển của vũ nữ.
Nghe thấy tiếng người người hoảng loạn dần dần rõ ràng bên ngoài, vũ nữ và nhạc công vô ý thức mà dừng lại động tác.
Mà việc ca múa dừng lại này lập tức khiến cho quý công tử cảm thấy bất mãn, nhưng không có nổi giận mà chỉ là cười cười trêu chọc:
“Dừng cái gì? Nhạc khí đừng có ngưng, ngươi cũng múa tiếp đi. Hiện tại những người chạy trốn đều là có thuyền trận văn, hoặc là có yêu thú phi hành, chẳng lẽ các ngươi cũng có?”
Vũ nữ im lặng trong giây lát, sau đó tiếp tục nhảy múa theo tiếng nhạc du dương của nhạc công.
Chân ngọc thon dài lộ ra phân nửa da thịt ở bên trong vũ điệu, vòng eo vũ nữ nhỏ nhắn tinh tế lắc lư uyển chuyển, phối hợp với rượu ngon ở giữa cảnh tượng binh hoan mã loạn trong thành có vẻ tĩnh mịch không theo lẽ thường.
Ngay lúc ca múa này, một nam nhân âm nhu đẩy cửa chậm rãi đi vào, cầm một tờ giấy trong tay đi tới phía sau lưng quý công tử.
Quý công tử liếc nhìn thần sắc của đối phương, đại khái đoán được kết quả, vừa cười vừa nói: “Xem ra, Phủ Tướng Quốc không cho Vạn Tượng tông cơ hội được tự do lựa chọn?”
Sắc mặt nam tử âm nhu có phần nghiêm trọng, tiến lên ghé tai nói:
“Công tử, phía đông thành thất thủ rồi”
Nghe vậy, nụ cười bình thản trên mặt quý công tử kia bỗng nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó nam tử âm nhu thâm trầm nói: “Phủ Tướng Quốc không thông qua Triều đình mà tự động binh phong, Thánh thượng chắc hẳn có lý do để động đao”.
Lông mày quý công tử dần dần nhăn lại: “Ngu xuẩn. Câm miệng. Hứa Ân Hạc dám động, khẳng định trên tay có lý do động binh cùng với chứng cứ để diệt tông”.
Nam tử âm nhu ngẩn ra, vội vàng quỳ sụp xuống xin lỗi: ‘Tam.... Công tử, là tiểu nhân suy nghĩ không chu toàn...”
Quý công tử suy tư giây lát, thở ra một hơi, khoát tay áo, giọng nói lại một lần nữa khôi phục vẻ nhàn tản: “Được rồi, đứng lên đi. Ta nhớ rõ từ lúc người nọ kêu gọi đầu hàng tới bây giờ, thời gian hẳn là mới chỉ hai khắc đồng hồ; còn có đại trận hộ thành mà làm sao nhanh như vậy đã bị luân hãm?”
Hai tay nam tử kia đưa lên tờ giấy, nhỏ giọng nói:
“Công tử, đây là diễn tiến đại khái mà Ngự Ảnh vệ truyền tới”
Quý công tử nhận lấy.
Cẩn thận xem xong, hắn thở ra thật dài: “Chiến lực của Hắc Lân quân vậy mà đã đạt tới trình độ như thế. Ít nhất ở phương diện quân khí giới cụ thì đã đi trước chúng ta rất nhiều”.
Nam tử âm nhu nhỏ giọng nói: “Công tử, đây là hữu tâm tính vô tâm, thủ quân thành Vạn Tượng không có thời gian phản ứng”.
Công tử lắc đầu: “Trương Nhu, có thể làm cho bọn họ không có thời gian phản ứng cũng là một loại thực lực”.