Mặc dù trái tim vỡ nát, trên thế giới này vẫn có thể cứu được.
Thế nhưng Hứa Nguyên nhìn Tông chủ Vạn Tượng hai mí mắt như sắp nứt ra, phun ra hai chữ khiến người ta tuyệt vọng: “Dừng lại”.
Tông chủ Vạn Tượng không để ý tới hắn, vẻ mặt áy náy, đang vì nữ nhi của mình mà cố gắng kéo dài tính mệnh.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng nói: “Phụ tử tình thâm, thật là cảm động. Nhưng nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ để Hắc Lân quân ngay lập tức đồ tông”
Tông chủ Vạn Tượng ngước mắt nhìn, khuôn mặt già nua co rúm lại, mí mắt như nứt ra: “Công tử, ngài đây là ý gì?”
Ánh mắt Hứa Nguyên đầy thâm thúy nhìn chằm chằm vào hắn:
“Tám ngàn ba trăm mười bốn”
“Cái gì?”
“Hai mươi bảy vạn”
“Công tử, có chuyện gì có thể nói rõ”
Bỗng nhiên Đại trưởng lão mở miệng, hắn biết Tông chủ đã tới giới hạn bộc phát.
Hứa Nguyên nâng bầu rượu trước mặt lên, rót lấy một chén, chậm rãi nói:
“Cái trước, là số người chết vì bảo vệ dân chúng huyện Thịnh Sơn. Cái sau, là số lượng dân chúng huyện Thịnh Sơn chết trong miệng yêu thú”
“Ônggg”
Hứa Nguyên bất ngờ vỗ mạnh bầu rượu trước mặt, nâng chén rượu lên vẩy xuống mặt đất: “Mỗi người bọn họ đều có người nhà của mình”
“Tông chủ đại nhân”
“Hiện tại ngươi cảm nhận được thân nhân tình thâm của bọn họ?”
Tông chủ Vạn Tượng trong chớp mắt bỗng sửng sốt, đỏ mắt nhẹ cười:
“Ngươi chỉ vì một đám tiện dân?!”
Hứa Nguyên thở dài, không tranh luận, yên lặng lấy ra một tinh thể từ trong tu di giới, nắm chặt trong tay, lặp lại lời nói một lần nữa:
“Dừng lại”
Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói:
“Đương nhiên”
“Tông chủ ngươi cũng có thể thử đến giết ta”
“Tán thưởng”
Giết người trẻ tuổi trước mắt?
Tông chủ Vạn Tượng cùng với Đại trưởng lão đều không dám.
Hai quân giao chiến không chém sứ thần là một loại vó đức, nhưng đối với một bên đang bị đao kề trên cổ mà nói, đây cũng là một loại rèn luyện thiết yếu.
Tinh thể trong tay Hứa Nguyên là một bộ có hai viên, đồ dùng một lần.
Bóp nổ ở bên ngày sẽ bộc phát ra một loạt chấn động đặc thù, một viên khác ở trong phạm vi giới hạn sẽ phát ra chấn động tương ứng.
Một loại phương pháp truyền tin đơn giản trong cự ly ngắn đã được liên tục sử dụng trong mấy ngàn năm.
Tông chủ Vạn Tượng nhận ra, nhưng hắn vẫn không dừng lại động tác trong tay. Một bên vừa tác động mạnh mẽ kéo dài tính mạng nữ nhi của mình, một bên gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nguyên.
Yên tĩnh chết chóc cuối cùng bị một tiếng thở dài đánh vỡ.
Là Đại trưởng lão một bên, tựa hồ hẳn chuẩn bị ra một loại giá cả nào đó để mua mệnh của Chu Tiểu Hà: “Công tử, xin hỏi ngài...”
“Việc này không cần bàn”
Hứa Nguyên cắt ngang.
Trầm mặc trong giây lát, Đại trưởng lão chậm rãi đứng lên, khom người thi lễ với Hứa Nguyên: “Công tử, thất lễ”
Hứa Nguyên không rõ ràng lắm hai lão già sắp chết trước mắt đang diễn trò hay là biểu lộ chân tình. Thế nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, hắn vẫn gật đầu ngầm thừa nhận hành vi của hai người.
Trong không gian tĩnh mịch và trầm mặc, thân hình già nua của Đại trưởng lão xoay lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tông chủ Vạn Tượng.
Tông chủ Vạn Tượng quỳ xuống đất ôm lấy Chu Tiểu Hà đang hấp hối, ngước mắt nhìn lên.
Sau đó, hắn nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Đại trưởng lão.
Tông chủ Vạn Tượng trong chớp mắt này già nua đi rất nhiều, nhưng vẫn tiếp tục bảo vệ Chu Tiểu Hà: “Nhiếp Công Hứa, ngươi muốn làm cái gì?”
Thần trí Chu Tiểu Hà giống như hỗn loạn, tiến gần tới tử vong, trong mắt nàng bộ lộ ra thần sắc ngoại trừ sự sợ hãi còn có thêm một phần thoải mái.
Trầm mặc một chút, ngữ khí của Đại trưởng lão rất kiên quyết:
“Tông chủ, ta đồng ý với quyết định lúc trước của ngài”
Tông chủ Vạn Tượng nghe nói như thế, trong giây lát tỏ ra sửng sốt.
Đương nhiên hắn hiểu được Đại trưởng lão là đang đồng ý chuyện gì.
Hạ Văn Lân.
Có lẽ trăm ngàn năm trước, Tông chủ Vạn Tượng đối với tông môn chắc hẳn là nói một không nói hai, nhưng ngàn năm sau, dùng những điều thường thức trên biển từ trong miệng lũ khỉ lông vàng để hình dung cơ cấu quyền lực hiện giờ của Vạn Tượng tông cũng không quá đáng chút nào. (Thuyền trưởng tàu chở hàng viễn dương sẽ chia sẻ mọi thứ về những điều trên biển, những điều trên tàu và những điều về các thủy thủ. Ở đây ý nói không phải tập trung quyền lực).
Hiện giờ, Tông chủ như hắn nhưng quyền lên tiếng chỉ lớn hơn một chút so với trưởng lão bình thường. Áp dụng một chút điều tổn hạn lợi ích ngắn hạn cho tông môn thì được, nhưng mệnh lệnh hữu ích cho cơ nghiệp thì gần như không có khả năng.
Tập quyền.
Hắn đã thử qua vô số lần, nhưng thủy chung đều không có cách nào để thực hiện lý tưởng.
Nhưng nếu có Đại trưởng lão ủng hộ, tất cả sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hít một hơi thật sâu, giọng nói của Tông chủ Vạn Tượng có chút run rẩy:
“Ngươi có ý gì?”
Đại trưởng lão thoáng nhìn qua Chu Tiểu Hà trong lòng Tông chủ, thần sắc bình tĩnh:
“Chuyện của Tiểu Hà ta cũng rõ ràng, tuy rằng nàng rất quan trọng dung nhan, nhưng lại có một loại chấp nhất đối với Lý Trụ. Lý Trụ đã chết, khả nàng nàng vẫn chịu ảnh hưởng như cũ. Chuyện hôm nay đối với nàng có thể xem như một loại giải thoát”
“...”
Tông chủ Vạn Tượng trầm mặc.
Hứa Nguyên ngồi ở một bên nghe hai người nói truyện không cần đến thủ đoạn truyền âm, trong ánh mắt toát ra vẻ đăm chiêu.
Có lẽ hôm nay, Tông chủ Vạn Tượng thật sự biểu lộ ra chân tình, nhưng hắn không dám tin.
Cuộc đối thoại giữa hai lão hồ ly này, tuyệt đối không chỉ có thể nhìn ở vẻ bề ngoài.
Chắc chắn là đang truyền âm.
Mà nếu như hai người này đang truyền âm, hắn không nghe được.
Dừng lại một chút, trong đáy lòng Hứa Nguyên hạ giọng hỏi: “Lạc lão đầu, ngươi có nghe thấy bọn họ truyền âm không?”