Công hãm cả tòa thành trì đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho việc những đệ tử tông môn kia sẽ mượn địa hình đường phố phức tạp cùng với đại trận hộ thành dây dưa với bọn họ.
Nói cách khác, dân chúng, sẽ trở thành bia đỡ đạn của bọn họ.
Tuy rằng mệnh lệnh là cố hết sức không quấy nhiễu dân chúng, nhưng nếu là bia đỡ đạn, vậy chắc chắn hắn có thể giết không tha.
Không giết? Cũng không thể bởi vì đạo đức mà để cho binh tốt nhà mình đi tìm chết chứ?
Ngâm nga một khúc nhạc, đứng ở trên thành lâu, Nguyên Hạo chậm rãi lấy ra một viên tinh thể mới tinh từ trong tu di giới ra, bóp nát không một chút do dự.
Cái này đại biểu cho đợt không kích thứ hai của yêu thú phi hành.
Dù sao, ở trên đường phố trong thành không có lợi cho quân trận chém giết, mà sát thương của đại trận hộ thành đối với quân trận vẫn là rất lớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn đều phải phế bỏ đại trận hộ thành trước tiên.
Làm xong hết thảy, Nguyên Hạo lại có chút vội vàng xao động, đạp đạp gót giày đi tới đi lui bên trên thành lâu.
Bởi vì ba vạn Hắc Lân quân còn chưa kịp chỉnh đốn trong thành, hiện giờ một vạn Hắc Lân quân cũng không đủ để khống chế toàn bộ thành Vạn Tượng.
Việc này, hắn không thể gấp.
Trong Huyền Ưng lầu, ánh mắt của cả hai lão giả đều mang biểu lộ khó tin.
Ngươi rao giá trên trời, ta lại ngồi xuống dưới đất trả tiền. Mẹ nó, đây không phải là nhận thức chung hay sao?
Nhìn thấy như vậy, Hứa Nguyên vừa cười vừa nói: “Tông chủ, Đại trưởng lão. Ta quên nói với hai người, giai đoạn hai và giai đoạn ba là tiến hành đồng thời”.
Đao gác trên cổ bắt đầu đè xuống, máu tươi từ cổ Vạn Tượng tông bắt đầu chảy ra.
Nhưng Đại trưởng lão vẫn kiên trì: “Công tử, ngài không có chứng cứ”.
Hứa Nguyên nhếch miệng cười: “Đại trưởng lão, ta đề nghị trước tiên ngài xử lý tốt toàn bộ tài liệu kiến thiến đại trận Nhiếp Quỷ rồi hãy nói lời này. Hơn nữa, ngài thật sự cho rằng sổ sách của các ngài rất sạch sẽ chứ?”
Nghe nói như thế, nắm tay Đại trưởng lão hơi siết chặt.
Hai điểm này, là mệnh môn của bọn họ.
Sổ sách thì còn dễ nói, đã chuẩn bị từ sớm, nhưng những tài liệu pháp trận còn chồng chất như núi thì không cách nào xử lý sạch sẽ được trong thời gian ngắn.
Trầm mặc một chút, Đại trưởng lão hạ giọng nói nhanh:
“Chín ngàn vạn là quá nhiều”
Hứa Nguyên cười cười: “Không sao cả, Hắc Lân quân đã bắt đầu hành động. Cũng đừng nói cái gì mà lấy không ra, không có tiền mặt thì lấy tài sản ra gán nợ”.
Dứt lời, Hứa Nguyên chậm rãi đưa ra một xấp biên lai dày đặc cho Tông chủ Vạn Tượng:
“Để Hắc Lân quân hoàn toàn vào trong thành đại khái còn một chút thời gian nữa”.
“Hiện tại”
“Đại khái các người còn hai khắc đồng hồ làm thời gian suy nghĩ”.
Xấp biên lai khoảng chừng hơn mười trang.
Bởi vì thời gian không dư dả, Hứa Nguyên không kịp để cho thủ hạ sao chép đồng bộ phần văn kiện này.
Kiểu chữ trong mỗi trang văn kiện đều không giống nhau, nhưng đều tương ứng với sản nghiệp quan trọng của Vạn Tượng tông trong mỗi phủ quận quan trọng ở Tây Trạch Châu.
Những thứ này mãi đến buổi trưa hôm nay mới được Hắc Lân vệ ở các nơi tạm thời tập hợp lại.
Tình huống ở từng phủ quận đều dựa theo yêu cầu của Hứa Nguyên mà chia làm vài đề mục lớn, trong mỗi đề mục lớn lại phân loại tỉ mỉ ra rất nhiều loại nhỏ.
Liếc mắt nhìn qua cũng không quá phức tạp.
Từ các mặt hàng như nông trang canh tác nông nghiệp đối với bách tính phổ thông, khoáng mạch, tới những tửu quán câu lan trong thành, lại đến thương hội quy mô lớn hoặc tiền trang, thậm chí ở trên mục lục tổng quan còn có một đề mục bao gồm kỹ thuật trận văn độc hữu của Vạn Tượng tông.
Trong lúc trầm mặc, Tông chủ Vạn Tượng cùng Đại trưởng lão xem qua danh sách này một lần.
Liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được từ trong mắt đối phương một tia phẫn nỗ cùng với không thể làm gì.
Phần danh sách này bao gồm bảy mươi phần trăm sản nghiệp của Vạn Tượng Tông ở Tây Trạch Châu, hơn nữa trên chín mươi phần trăm trong danh sách đều ở trạng thái sinh ra lợi nhuận.
Hít một hơi thật sâu, Tông chủ Vạn Tượng nhanh chóng trầm giọng nói:
“Công tử, phần sản nghiệp trên danh sách này, giá trị không chỉ có chín ngàn vạn”.
Hứa Nguyên nghe được một nữa lập tức ngắt lời hắn, mài mài móng tay, tủy ý nói: “Yên tâm, ta biết những sản nghiệp này của các người vượt xa tổng số tiền mà các ngươi phải bồi thường, nhưng đây không phải tại vì thời gian quá gấp hay sao? Sự việc huyện Thịnh Sơn xảy ra đến bên giờ cũng chỉ hơn nửa tháng, những phần này trong danh sách sản nghiệp chỉ là những đồ vật mà chúng ta cảm thấy hứng thú. Các ngươi đồng ý trước đã, sau đó sẽ có nhân viên chuyên môn đến, chậm rãi đàm phán giá cả chi tiết cùng với các ngươi”.
Tông chủ Vạn Tượng trầm mặc.
Ý tứ trong lời nói của đối phương rất rõ ràng, đừng lấy những tài sản rác rưởi lỗ vốn kia góp cho đủ số, chúng ta đều đã điều tra rõ ràng.
Trong lúc cao tầng Vạn Tượng giống như ruồi bọ không đầu đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Phủ Tướng Quốc đã bắt đầu chuẩn bị những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể này.
Tông chủ Vạn Tượng cùng với Đại trưởng lão gần như đứng lên cùng lúc, Đại trưởng lão chắp tay: “Công tử, việc này liên quan trọng đại, chúng ta cần hồi tông”.