Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 374 - Chương 374 - Không Có Cách Nào Hay Sao?

Chương 374 - Không có cách nào hay sao?
Chương 374 - Không có cách nào hay sao?

Người đi phòng trống, hương thơm vẫn lưu lại, Hứa Nguyên chậm rãi uống trà mà Lâu Cơ tự mình pha chế.

Nghe a di kia nói thứ này có công hiệu gần giống với Diễm Linh dịch, nhưng Hứa Nguyên không cảm nhận được có biến hóa gì.

Đang suy nghĩ.

“Tam ca...”

Một tiếng gọi nhỏ từ sau bình phong trong sương phòng truyền ra, sau đó Hứa Hâm Dao mang tư thế hiên ngang lạnh lùng chầm chậm bước tới.

Hứa Nguyên nghe vậy nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt nhíu chặt:

“Muội tới bao lâu rồi?”

Hứa Hâm Dao đi tới gần Hứa Nguyên, im lặng một chút, thành thật nói:

“Lúc trước có chuyện tìm huynh, thế nhưng lại gặp phải Lâu Cơ tỷ tỷ, nàng bảo ta đứng ở phía sau nghe ngóng”.

Hứa Nguyên nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, chuyện vừa rồi cũng không có gì là không thể để cho tứ muội này biết: “Muội tìm ta có chuyện gì?”.

Hứa Hâm Dao há miệng, muốn nói lại thôi.

Hứa Nguyên thấy thế, ánh mắt tò mò, ôn nhu cười nói: “Có chuyện gì thì muội nói thẳng ra là được, chỉ cần muội nghe lời, ta cũng sẽ không đánh muội giống như Hứa Trường Ca”.

Hứa Hâm Dao cắn răng: “Tam ca, thật sự là không có cách nào thay đổi trong hòa bình hay sao?”.

Trầm mặc.

Hứa Nguyên híp híp mắt nhìn vào tứ muội trước mặt, suýt chút nữa bởi vì bị nàng làm cho tức giận mà ngất đi.

Đạo đức của Vạn Tượng Tông đã được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, vậy mà nàng còn ôm cái ý niệm này.

Hứa Hâm Dao che mặt, cụp mắt xuống, nước mắt rưng rưng: “Tam ca... Muội đi xem đông thành...”.

Hứa Nguyên hít sâu một hơi, ngồi nghiêm túc lại trên ghế: “Ta đã bảo bọn họ giảm thương vong xuống mức thấp nhất”.

Hứa Hâm Dao cắn môi, hạ giọng nói: “Muội biết, nhưng...”.

“Ta không nghĩ lại phải đánh muội nữa”.

Hứa Nguyên xoa xoa lên trán, cắt đứt lời nói của nàng, hạ giọng: “Ý định ban đầu muội tìm ta là vì cái gì?”.

Hứa Hâm Dao hít hít mũi, không nói nhiều, cúi đầu trả lời:

“Vương giáo úy...”.

Hứa Nguyên nghe nói như thế, đôi mắt lộ vẻ suy tư: “Ta biết rồi, muội bảo người mang hắn tới gặp ta”.

“Dạ”.

Tâm tình Hứa Hâm Dao sa sút, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hứa Nguyên nghiêng đầu nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở cửa cổng, thở ra một hơi thật dài.

Hắn cũng đi xem qua đông thành, quan sát tỉ mỉ.

Bên đó có rất nhiều người bán vợ đợ con, cũng có rất nhiều người bởi vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi.

Chiến tranh ảnh hưởng không lớn là chỉ đối với thành Vạn Tượng khổng lồ mà thôi, nhưng nếu rơi vào đầu của bất kỳ người nào thì đều là nặng tựa thái sơn.

Dấu vân tay rất rõ ràng, nhưng đã nhuốm một chút máu, trong lúc hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay ngọc ngà trắng như tuyết bên ngoài tầm nhìn của hắn vươn tới, nhẹ nhàng đặt trên vai, lạnh lẽo như băng.

Hứa Nguyên ngước mắt nhìn lại, đôi con ngươi thanh u kia lẳng lặng nhìn qua hắn.

Cười cười, Hứa Nguyên nhìn Nhiễm Thanh Mặc hỏi:

"Sao ngươi cũng tới?"

Nhiễm Thanh Mặc đặt mặc kiếm lên bàn, nhìn thoáng qua ngoài cửa vào, đường hoàng nói:

"Ừm. . vừa rồi Hâm Dao tìm ta."

Hứa Nguyên có chút bất đắc dĩ:

"Tới tìm ngươi cáo trạng?"

Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu:

"Nàng nói có khả năng trong lòng ngươi cảm thấy không được vui cho lắm, nói ta tới an ủi ngươi một chút."

"."

Hứa Nguyên hơi sững sờ, chợt thở dài trong lòng một tiếng.

Chính nàng rõ ràng cũng khó chịu muốn chết, còn có tâm tư cân nhắc người khác, muội muội này thật là một người ngu ngốc.

Hứa Nguyên thu liễm suy nghĩ, nắm lấy tay của nàng, đứng lên cười nói:

"Đúng vậy, trong lòng ta không dễ chịu lắm, cho nên ngươi muốn an ủi ta thế nào?"

Nhiễm Thanh Mặc chăm chú nghĩ nghĩ, hỏi lại:

"Vì sao không dễ chịu?"

Hứa Nguyên thở dài, cũng không giấu diếm Nhiễm Thanh Mặc:

"Bởi vì ta nhận được một mệnh lệnh, không tính binh sĩ, khoảng chừng hơn hai ngàn người đã chết rồi."

Nhiễm Thanh Mặc ăn nói vụng về, chỉ nói:

"Hơn hai ngàn người. . . . . Kỳ thật cũng không nhiều."

Đi ra ngoài du ngoạn, gặp cảnh yêu thú tấn công thôn làng hoặc sơn phỉ đoạt lương, thường xuyên bắt gặp cảnh một thôn mấy chục gia đình đều bị giết sạch.

Thanh âm Hứa Nguyên rất nhẹ nhõm:

"Ừm, lấy góc độ toàn bộ thiên hạ này mà nói, hai ngàn người quả thực không nhiều."

Nói xong, Hứa Nguyên lôi kéo Nhiễm Thanh Mặc ngồi xuống trên giường êm, ôn nhu nói:

"Nói thật, ta thật sự muốn trở thành người giống như đại hiệp kia, nhìn thấy sự tình khó chịu liền trực tiếp rút đao chặt đứt, ân, tựa như trước đó chúng ta ở trên đường đi gặp phải những chuyện kia, gặp yêu giết yêu, gặp tặc giết tặc, lại bố thí một ít tài vật cho những người đáng thương kia, chỉ dùng giết chóc để giải quyết mấy sự tình khó chịu trước mắt, mặc kệ hết thảy những việc khác, khoái ý giang hồ, tốt biết bao nhiêu."

"Kia. . . Vì sao bây giờ ngươi không thể làm vậy?"

Tay nàng hơi nắm chặt, nhẹ nhàng hỏi.

Hứa Nguyên thở dài, xuyên qua gian phòng rộng mở nhìn ra phía bầu trời xanh như mới vừa gột rửa ở bên ngoài, ngữ khí có chút không xác định:

"Hẳn là. . . . . Bởi vì trách nhiệm?"

Bình Luận (0)
Comment