Giọng nói Khương Hà có chút bất mãn.
Bởi vì hành động ở đế kinh, rất nhiều cao tầng bên trong Phủ Tướng Quốc kỳ thật nhìn hắn không thuận mắt, trong đó người khó chịu nhất là Khương Hà, bởi vì hắn thích khi dễ Hứa Hâm Dao, mà dưới gối Khương Hà không có nữ nhi, Hứa Hâm Dao chính là đồ đệ ngoan bảo bối nhất của ông ấy.
Mỗi lần Hứa Hâm Dao chịu ủy khuất bị phát hiện, Khương Hà này đều muốn hùng hổ khí thế tới tìm hắn thuyết pháp một trận.
Đương nhiên, bình thường loại tình huống này đều sẽ bị Lâu Cơ a di cản trở về.
Bởi vì lão nhân này ra tay so với Hứa Trường Ca còn mạnh tay hơn.
Tuy nghĩ thế, thanh âm Hứa Nguyên vẫn mang theo một tia buồn cười:
"A? Không thì thế nào? Hâm Dao lâu như vậy mà cũng không chủ động liên lạc với ngài a? Trước đó nàng đều chủ động tới Tĩnh Giang phủ tìm ta."
". . . ."
Khương Hà.
Truyền tin bị đối phương tức hổn hển ngắt mất.
Trong chính đường trong lúc nhất thời tạm thời yên tĩnh.
Hứa Nguyên hơi chỉnh lý suy nghĩ, nhìn về phía chủ tọa, trong mắt lộ ra suy nghĩ hỏi Hứa An Hạc:
"Phụ thân, thời gian một tháng chỉ sợ không đủ a?"
Quỳnh Hoa bí cảnh ở Quan Âm sơn mạch nằm gần Tây Nam Vạn Hưng sơn mạch, đến đó ít nhất cũng phải hai tháng.
Trong đôi mắt Hứa An Hạc hiếm khi bộc lộ vẻ phức tạp, nói:
"Thời gian cấp bách, ta chuẩn bị để cữu cữu ngươi đi."
Hứa Nguyên nghe vậy trong đôi mắt có chút ngưng tụ.
Cữu cữu Phượng Cửu Hiên, Kiếm Thánh.
Hứa Trường Ca nghe nói thế hơi chần chờ, hỏi:
"Cữu cữu hắn nguyện ý đi sao?"
Các đệ đệ muội muội khác cơ bản vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng hắn lại nhớ kỹ rất rõ ràng.
Bởi vì mẫu thân qua đời, người cữu cữu này và phụ thân quan hệ cũng không tốt lắm.
Thậm chí còn chính miệng nói qua, nếu như Hứa An Hạc cô phụ nguyện cảnh của mẫu thân, hắn sẽ tự tay chém hắn.
Hứa An Hạc hơi trầm mặc, thở dài:
"Chiến sự Bắc Cảnh khẩn cấp, chỉ có thể như thế."
Dứt lời, Hứa An Hạc chậm rãi đứng dậy, ngước mắt nhìn về một tòa lầu các phía Tây Bắc Phủ Tướng Quốc, mà Hứa Trường Ca cũng nhìn theo đó.
Nghĩ nghĩ, Hứa Nguyên cũng làm bộ nhìn về phía bên kia.
Mà lúc hắn vừa mới nhìn lại, hai cha con đã thu hồi ánh mắt.
Hứa Trường Ca đứng dậy hướng về phía cửa ra vào chính đường hành lễ:
"Cữu cữu."
Nghe nói như thế, lúc này Hứa Nguyên mới lấy lại tinh thần đảo mắt nhìn lại.
Chân trời âm trầm, nước mưa tí tách.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng như tuyết đột ngột xuất hiện ở bên trong chính đường.
Sắc mặt ngũ quan rõ ràng giống như điêu khắc, bên trên áo trắng thêu từng mảng lớn hoa văn hình hoa sen như ẩn như hiện, một dải cột tóc trắng như tuyết thắt buộc mái tóc cao cao ở sau ót, dưới hàng lông mày ánh mắt đen láy như mực đậm không hòa tan ra được, trong tay cầm theo linh kiếm Thiến Uyên. Vẻn vẹn chỉ đứng ở nơi đó lại có chút khiến cho người khác không thể nhìn thẳng,
Là không thể nhìn thẳng theo nghĩa đen.
Tuế nguyệt tựa hồ không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người hắn, giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Thần sắc Phượng Cửu Hiên nhu hòa đảo qua Hứa Trường Ca và Hứa Nguyên, lúc rơi xuống trên người Hứa An Hạc ngồi trên chủ tọa, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lẽo, phun ra hai chữ:
"Chuyện gì?"
Hứa An Hạc vẫn ngồi như cũ, bình tĩnh đối mặt với Phượng Cửu Hiên:
"Ta cần ngươi giúp ta đi làm một chuyện."
Phượng Cửu Hiên không nói gì.
Hứa An Hạc tiếp lời nói:
"Trường Thiên phát hiện một bí cảnh, bên trong bí cảnh có lượng lớn Trữ Vật Giới, thời gia cấp bách, chỉ có thể làm phiền ngươi."
"Trường Thiên. . ."
Phượng Cửu Hiên nỉ non một tiếng, mắt chậm rãi nhìn về phía Hứa Nguyên vẫn ngồi như cũ.
Mà thời điểm ánh mắt của hắn rơi trên thân Hứa Nguyên,
Ánh mắt Phượng Cửu Hiên và Hứa An Hạc đồng thời ngưng tụ.
Bởi vì, linh kiếm Thiến Uyên đang phát run.
Tiếng mưa rơi róc rách, dưới mái hiên từng giọt nước mưa như màn châu rớt xuống.
Bầu không khí bên trong chính đường có chút vi diệu.
Hứa Nguyên không hiểu vì sao đột nhiên liền an tĩnh, càng không thể hiểu tại sao ba người bên cạnh đều nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu.
Liếc mắt một cái nhìn Hứa An Hạc đang ngồi trên ghế chủ tọa, lại liếc mắt một cái nhìn Phượng Cửu Hiên đang đứng ở cửa, Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt, đảo mắt tìm kiếm nhìn về phía Hứa Trường Ca đối diện."
Hứa Trường Ca không nhìn thẳng vào ánh mắt Hứa Nguyên.
Lúc bội kiếm của Phượng Cửu Hiên phát ra chiến minh bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, hắn có thể cảm ứng được một chút ba động yếu ớt, nhưng lại không nhiều đến mức rõ ràng.
Mặc dù hắn cũng là người tu kiếm, nhưng đã không còn thuần túy nữa.
Hơn nữa xét về tu vi tạo nghệ, so với phụ thân và cữu cữu mà nói hắn cũng hơi kém một chút, không cách nào đưa ra kết luận.
"Vụt- "
Một tiếng kim loại ngâm khẽ, Phượng Cửu Hiên không nhanh không chậm rút bội kiếm bên hông ra.
Hứa An Hạc nhìn động tác của Phượng Cửu Hiên, nhưng không nói gì.
Xem như ngầm thừa nhận.