Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên.
Bộ dáng cữu cữu hắn cầm kiếm từng bước một đi về phía hắn, cảm giác áp bách so với tảng băng lớn lúc trước còn lớn hơn.
"Cộp. . . . ."
"Cộp. . ."
"Cộp. . ."
Nam tử áo trắng như tuyết, giày đang giẫm trên phiến đá phát ra từng tiếng vang, nương theo tiếng mưa rơi tĩnh mịch rất có tình thơ ý hoạ ở ngoài phòng.
Trong màn mưa im ắng, Phượng Cửu Hiên đi tới trước người Hứa Nguyên đứng yên, mà Thiến Uyên đang tản ra duệ mang thì bị hắn cầm ngược trong tay.
Hẳn là lo lắng linh kiếm quá kích động sẽ làm tổn thương Hứa Nguyên mới chỉ lục phẩm rác rưởi này.
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe một lát, chậm rãi đứng dậy:
"Cữu cữu."
Phượng Cửu Hiên nhìn Hứa Nguyên, không làm mấy hành động vô ích, trực tiếp giơ Thiến Uyên cầm trên tay lên:
"Cầm."
"."
Yên lặng.
Hứa Nguyên nhìn Phượng Cửu Hiên đưa chuôi kiếm Thiến Uyên tới, không nhận, mà chỉ đưa tay sờ lên gáy, cười nói:
"Cữu cữu ngươi bình thường không phải là cho tới nay đều không cho chúng ta đụng vào Thiến Uyên kiếm a?"
Thiến Uyên là lợi kiếm "Danh Tượng Thiên Thịnh" mà trăm năm trước lúc đại thọ chủ khánh Phượng gia gia trăm tuổi tạo thành. Về sau khi cữu cữu này bắt đầu tu luyện thì ông ngoại đã ban cho hắn, làm bạn mấy chục năm tuế nguyệt sẽ uẩn dưỡng ra linh vận.
Linh kiếm sẽ nhận chủ.
Theo thông tục mà nói, ngoại trừ Phượng Cửu Hiên, những người khác dám sờ nó, tự thanh kiếm này sẽ muốn chém ngươi.
Phượng Cửu Hiên không phải người thích đánh đố, rất dứt khoát:
"Nó tựa hồ như rất hân hạnh được gặp ngươi, cho nên ngươi cầm thử một chút."
Hứa Nguyên nghe vậy mắt nhìn thoáng qua Hứa Ân Hạc ngồi trên chủ tọa.
Hứa An Hạc gật đầu.
"."
Hứa Nguyên thấy thế liền quyết định chắc chắn, trực tiếp đưa tay ra đón lấy.
Hai Thánh Nhân canh giữ ở bên cạnh, chắc sẽ không thể để hắn bị linh kiếm này chém đâu a?
Vừa nghĩ, Hứa Nguyên thuận tay trực tiếp nhận lấy Thiến Uyên mà Phượng Cửu Hiên đưa tới.
Nhưng trong nháy mắt hắn vừa tiếp xúc chuôi kiếm, cũng trong nháy mắt cảm nhận chuôi kiếm này tựa hồ là đang phát run.
Nhưng sau khi hắn triệt để nắm chặt chuôi kiếm, hình như thân kiếm bằng lưu ly bỗng nhiên nổi lên một trận huỳnh quang, sau đó lập tức an ổn trở lại, không có chút dấu hiệu loạn động muốn chém hắn.
Mà sau khi nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt Hứa Nguyên mang theo một chút suy nghĩ.
Trong lúc im ắng, Hứa An Hạc lên tiếng hỏi:
"Như thế nào?"
Phượng Cửu Hiên ngoái nhìn liếc qua Hứa An Hạc:
"Thể nội Trường Thiên có Kiếm Uẩn, Thiến Uyên cũng không bài xích hắn."
"Vô hại?"
"Vô hại."
Nói xong, Phượng Cửu Hiên lần nữa nhìn về phía Hứa Nguyên đang cầm Thiến Uyên:
"Trường Thiên, ngươi dùng toàn lực vung một cái."
Hứa Nguyên đã hiểu ra hai trưởng bối này là đang thảo luận cái gì, chần chờ nói:
"Phải dùng kiếm kỹ sao?"
"Ừm."
Phượng Cửu Hiên gật đầu:
"Kiếm kỹ mà ngươi mạnh nhất ấy."
Hứa Nguyên bất động thanh sắc liếc qua Hứa Trường Ca, hỏi lần nữa:
"Vung về phía nào?"
Bởi vì trong đình không cho ngoại nhân tiến vào, nếu như cái nào hỏng đều phải tự mình tới sửa, cho nên chỉ có thể chém người.
"Tùy ý."
Phượng Cửu Hiên an ủi:
"Không việc gì."
".".
Hứa Nguyên không nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi, yên lặng bắt đầu vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết.
Mà theo nguyên khí của hắn vận chuyển, một vòng huyết mang dần dần xuất hiện trên thân kiếm giống như lưu ly của Thiến Uyên kiếm kia.
Huyết Mặc Ngọc · Viên Vũ.
Huyết mặc chợt hiện ra, một vòng tròn vẩy mực xuất hiện trong không khí.
Hứa Nguyên không chút dấu hiệu nào một kiếm bổ về phía Hứa Trường Ca ở một bên.
". . ."
Hứa Trường Ca.
"Ông - "
Kiếm kỹ và Thiến Uyên sắc bén khiến cho hắn giống như có thể trảm phá hết thảy.
Một trận gió lốc lặng yên kéo lên, tóc dài tung bay, Huyết Mặc thoáng chốc tiêu tán.
Hai ngón tay kẹp thân kiếm lại, Thiến Uyên kiếm trong tay Hứa Nguyên liền không mảy may tiến thêm được.
Đối mặt một giây, Hứa Trường Ca nhìn chằm chằm Hứa Nguyên một cái:
"Trường Thiên, trưởng thành a."
". . . . ."
Hứa Nguyên nhướng mày, lặng yên lui đến sau lưng Phượng Cửu Hiên.
"Được rồi, buông ra đi."
Hứa An Hạc đánh gãy đối thoại của hai người, nhìn về phía Phượng Cửu Hiên:
"Xem ra Trường Thiên bị nha đầu họ Nhiễm kia dẫn đi cũng xem như nhân họa đắc phúc, là Thiên Môn sơn?"
Sau khi Hứa Trường Ca buông tay, Phượng Cửu Hiên tiện tay triệu hồi Thiến Uyên trong tay Hứa Nguyên vào vỏ:
"Đúng là của Thiên Môn sơn kia."
Thiên Môn sơn?
Nghe được hai người trong lúc nói chuyện với nhau nhắc tới danh từ này, trong lòng Hứa Nguyên sững sờ.
Trầm ngâm trong chớp mắt, hắn lên tiếng hỏi:
"Phụ thân, Thiên Môn của Thiên Môn sơn kia thật sự là bị người chém ra?"
Đến bây giờ, Hứa Nguyên cũng coi như là đã từng nhìn thấy cường giả đỉnh cao chiến đấu.
Lần trong Quỳnh Hoa bí cảnh kia.
Hai người Thiên Diễn và Ngữ Sơ mặc dù chỉ là Nguyên Sơ và Thuế Phàm, nhưng cũng coi như là có chiến lực đỉnh tiêm ở thế giới này.
Mà sức tàn phá của hai người tạo thành so với Thiên Môn mấy trăm trượng trên Thiên Môn Sơn kia căn bản không cùng một cấp bậc.
Hứa An Hạc nghe vậy mắt nhìn lại:
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Hứa Nguyên đơn giản trực tiếp:
"Ta rất hiếu kì trên đời này đến tột cùng một người có thể mạnh đến mức nào."