Hứa An Hạc phun ra một câu:
"Quân trận, Kiếm Uẩn không cách nào có thể để lại loại vật này."
Lời nói tuy chỉ nói qua như vậy, nhưng ý tứ rất rõ ràng, quân trận có thể làm được, nhưng Kiếm Uẩn không cách nào làm được.
Thiên Môn kia đúng là bị người ta dùng một kiếm chém ra.
Hứa Nguyên phát hiện hô hấp của mình có chút gấp rút, nhìn haiThánh Nhân trưởng bối trước mắt:
"Vậy. . . Phụ thân ngài và cữu cữu có thể làm được không a?"
Hứa An Hạc không nói chuyện.
Phượng Cửu Hiên khe khẽ lắc đầu:
"Cơ bản không có khả năng, vị cường giả kiếm đạo vô danh kia hẳn là đã liều mạng mới có thể chém ra một kiếm kia, cũng bởi vậy mới có Kiếm Uẩn lưu lại trên Thiên Môn."
Cơ bản không có khả năng, nói cách khác vẫn là có một khả năng nhỏ nhoi tồn tại.
Nhưng lời này của cữu cữu hắn nghe xong lại làm cho Hứa Nguyên nghĩ đến một vấn đề.
Nếu hai trưởng bối này đều biết trên Thiên Môn của Thiên Môn sơn có thể lĩnh ngộ Kiếm Uẩn, tại sao lại bỏ mặc không quan tâm?
Mặc dù tạm thời không rõ thứ Kiếm Uẩn này là cái gì, nhưng phải có quan hệ với đạo uẩn.
Nói như vậy thì Thiên Môn nói thế nào cũng là một bảo bối cùng cấp bậc với Mị Thần Anh Thụ, coi như ở trong chỗ sâu của Vạn Hưng sơn mạch, vậy mà cũng không ai đi nhúng chàm.
Mà Hứa An Hạc tựa hồ nhìn ra ý nghĩ Hứa Nguyên, nhẹ giọng cười nói:
"Thiên Môn đã xuất hiện khoảng vạn năm rồi, ngoại trừ là một loại thể chất kiếm cốt trời sinh, đạo Kiếm Uẩn trên Thiên Môn kia cữu cữu ngươi có thể cảm ứng được."
Nói xong, Hứa An Hạc đưa ra đánh giá với Kiếm Uẩn Thiên Môn:
"Đối với cường giả là vô dụng, đối kẻ yếu là trí mạng."
"."
Trong nháy mắt trong lòng Hứa Nguyên hiểu rõ.
Giống như Phượng Cửu Hiên và Hứa Trường Ca, tất nhiên không thể chỉ vì đạo Kiếm Uẩn kia mà từ bỏ sở tu chi đạo của chính mình.
Mà kẻ có thể chất kiếm đạo mới bước vào tu hành, đoán chừng trước kia đã chết không ít trên Thiên Môn sơn.
Bây giờ dưới tình huống hệ thống tu hành hoàn thiện, ai dám để thiên tài nhà mình đi đánh cược một khả năng như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Phượng Cửu Hiên áo trắng như tuyết ở một bên bỗng nhiên nói:
"Nếu Trường Thiên đã lĩnh ngộ Kiếm Uẩn, chờ chuyến này ta trở về, hắn đi theo ta tu kiếm."
Lời này không hỏi Hứa Nguyên, mà là hỏi Hứa An Hạc.
Hứa An Hạc không do dự, trực tiếp trả lời:
"Việc này, ngươi hỏi Trường Thiên đi."
Mắt Phượng Cửu Hiên nhìn về phía Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên không trả lời ngay.
So với lão cha Tể tướng của hắn, cữu cữu này cả ngày đều rất nhàn rỗi.
Kiếm Thánh không giữ lại chút nào, tự mình dạy bảo, một đề nghị rất có sức hấp dẫn.
Nhưng Hứa Nguyên vẫn rất đàng hoàng nói:
"Nhưng ta đã có công pháp rồi."
"Tu kiếm, cũng không bắt ngươi cải tu công pháp."
Phượng Cửu Hiên mỉm cười, nhỏ giọng giải thích nói:
"Công pháp chỉ là tu vi, thứ ta muốn dạy ngươi không phải những thứ này."
Hứa Nguyên nhíu mày hỏi:
"Đó là cái gì?"
Mắt Phượng Cửu Hiên nhìn thoáng qua Hứa Trường Ca, hỏi Hứa Nguyên:
"Trường Thiên, ngươi biết tại sao Trường Ca có thể tuỳ tiện trảm cùng giai không?"
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, trả lời:
"Bởi vì tận dụng thời cơ?"
Một bên Hứa Trường Ca nghe vậy, ý vị không rõ cười gằn một tiếng.
Phượng Cửu Hiên mỉm cười:
"Tận dụng thời cơ, lâm trận ứng biến quả thực rất quan trọng, nhưng lại không phải là quan trọng nhất.
"Bây giờ kỹ pháp bí thuật cơ bản đã đạt tới cực hạn, nhưng tuyệt đại bộ phận thiên tài đều chỉ gò bó theo khuôn phép."
"Lấy Trường Thiên ngươi mới sử dụng kiếm kỹ ra nói, uy lực quả thực rất lớn, nhưng ngươi biết tại sao không?"
Nói xong, Thiến Uyên ra khỏi vỏ, Phượng Cửu Hiên tùy ý vung lên trên không trung.
Lập tức, một đạo Viên Vũ màu trắng trống rỗng xuất hiện!
"?"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hứa Nguyên há to miệng.
Cái này. . . Cữu cữu hắn chỉ nhìn một cái vậy mà có thể phỏng chế ra Huyết Mặc Ngọc · Viên Vũ?
Nhìn khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên của Hứa Nguyên, giọng Phượng Cửu Hiên mang theo ý cười:
"Chờ ta trở về, ta sẽ dạy ngươi kiếm đạo."
Dứt lời, tra kiếm vào vỏ, một kiện áo trắng quay người rời đi, bước ra khỏi chính đường, biến mất trong màn mưa. . . .
Phượng Cửu Hiên nói xong chuyện liền phủi áo rời đi, để lại Hứa Nguyên đứng trong gió xốc.
Sát chiêu mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, vậy mà vừa mới bị nhìn thoáng qua đã có thể mô phỏng ra.
Hắn có chút không thể tiếp nhận.
Mặc dù bây giờ hắn sớm đã biết « Thương Nguyên » trong kiếp trước chỉ là một góc của băng sơn trong thế giới này, nhưng Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết dù sao cũng là ba công pháp huyết sắc duy nhất.
Tại sao bây giờ hắn có cảm giác đại lộ bị nát rồi?
Mà so với Hứa Nguyên còn đang ngạc nhiên, hai người còn lại trong chính đường thì không mấy kinh ngạc.
Trước kia Hứa Trường Ca cũng đi theo Phượng Cửu Hiên học qua kiếm đạo.
Mà Hứa An Hạc mấy chục năm trở lại đây, hắn tất nhiên biết rõ thực lực của đại cữu ca này.