Dựa theo tin tức Hứa Nguyên biết, hắn cảm thấy tông môn bên kia hẳn là sẽ thỏa hiệp, lấy một loại thủ đoạn kéo dài để thỏa hiệp.
Thương thế của Gia Cảnh Đế là tông môn bên kia làm, bọn hắn khẳng định sẽ đánh giá đại khái được thời gian đại nạn của Gia Cảnh Đế.
Hôn ước của dòng tộc đối với những người bình thường là sự kiện trọng đại, nhưng trước mặt hoàng quyền vẫn có vẻ hơi không đáng chú ý.
Huynh đệ cũng có thể tương tàn, huống chi một mối hôn ước.
Chỉ cần kéo dài tới khi Gia Cảnh Đế băng hà, tân đế đăng cơ, quan hệ minh hữu yếu ớt giữa Phủ Tướng Quốc và Hoàng tộc rất có thể sẽ trực tiếp vỡ tan.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên hơi thở dài.
Mà lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai Hứa Nguyên:
"Trường Thiên, đến thư phòng một chuyến."
". . ."
Hứa Nguyên.
Thanh âm này là của Hứa An Hạc, hôn ước thành lập đã hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên sau lúc đó nghe được thanh âm lão cha này.
Nội đình yên tĩnh, đi vào cửa thư phòng, Hứa Nguyên đang chuẩn bị gõ cửa, thanh âm Hứa An Hạc liền truyền ra:
"Trường Thiên, vào đi."
Hứa Nguyên đẩy cửa vào.
Thư phòng vẫn như cũ, cổ phác mà trang nhã, có một cửa sổ có thể quan sát hơn phân nửa đế kinh.
Hứa An Hạc ngồi sau một cái bàn đặt hồ sơ, trên mặt bàn bày biện rất nhiều tấu chương, có phê duyệt qua, cũng có chưa phê duyệt.
Thấy Hứa Nguyên tiến vào, Hứa An Hạc cũng đặt sổ gấp trong tay xuống.
Hứa Nguyên gật đầu thi lễ một cái:
"Phụ thân, ngài tìm ta."
Hứa An Hạc lắc đầu, liếc bên cạnh một cái:
"Không phải ta tìm ngươi, là cữu cữu ngươi tìm ngươi."
Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ, mắt nhìn lại, liền thấy thân ảnh áo trắng như tuyết kia, không tự giác mỉm cười:
"Cữu cữu, ngài trở về rồi?"
Phượng Cửu Hiên nhẹ gật đầu:
"Ừm."
"Tìm được Trữ Vật Giới không ạ?"
Hứa Nguyên hỏi.
Phượng Cửu Hiên đưa luôn câu trả lời khẳng định chắc chắn:
"Tìm được."
"Vậy bắt đầu tu luyện a?"
Hứa Nguyên hỏi tiếp.
Phượng Cửu Hiên lắc đầu, lời nói rất trực tiếp:
"Trường Thiên ngươi có biết một người gọi là Thiên Diễn a?"
Hứa Nguyên vô thức nhìn thoáng qua Hứa An Hạc một bên, thấy lão cha giả chết nhìn sổ gấp, kiên trì nhẹ gật đầu:
"Có biết, cữu cữu ngươi sao. . ."
"Nàng bị ta giết. . ."
"Cái . ."
Đôi mắt Hứa Nguyên có chút trợn to.
". . Sau lại dùng bí thuật sống lại."
". . . ."
Hứa Nguyên.
Thấy ánh mắt Hứa Nguyên, Phượng Cửu Hiên hừ lạnh một tiếng, nói:
"Lần sau những chuyện này sớm nói với ta, lần này nếu không phải có sư tôn của nàng làm bạn, hiện tại nàng đã là người chết rồi."
Tâm tư Hứa Nguyên thay đổi nhanh chóng, cân nhắc đổi chủ đề:
"Cữu cữu, ý của ngài là, ngài ở Quỳnh Hoa bí cảnh đụng phải Giám Thiên các chủ?"
Phượng Cửu Hiên gật đầu:
"Đúng, một nữ nhân rất mạnh, ta không nắm chắc có thể giết nàng, cho nên chỉ có thể hợp tác."
Hứa Nguyên thở ra một hơi:
"Hợp tác?"
Phượng Cửu Hiên nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, từng chữ nói:
"Ta dựa theo địa phương Trường Thiên ngươi miêu tả tìm một tuần, căn bản không tìm thấy, cho nên chỉ có thể hợp tác cùng Giám Thiên các chủ."
". . ."
Hứa Nguyên.
Hắn có biện pháp sao? Hoàn toàn không có cách nào nha.
Hắn cũng không phải Thiên Diễn, ký ức đều mơ hồ quên hết, có thể đại khái như vậy đã là không dễ dàng gì rồi.
"Được rồi."
Lúc này Hứa An Hạc buông tấu chương xuống, lên tiếng nói:
"Trường Thiên, ngươi nói hết những tin tức ngươi biết về Giám Thiên các đi, gần đây bọn hắn tựa hồ là muốn xuất thế một lần nữa."
"."
Trầm mặc hai giây, bởi vì lượng tin tức có chút lớn.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, trơn tru gỡ Hồn giới xuống, đưa ra trước:
"Phụ thân, cữu cữu, các ngươi hỏi hắn, lão nhân này là Thánh Tôn Giám Thiên các."
“. . . .”
Tàn hồn Thánh Nhân.
Yên lặng.
Nửa ngày sau, dưới cái nhìn chăm chú của Hứa An Hạc và Phượng Cửu Hiên, một thanh âm tự mang giọng điệu thấp pháo sâu kín vang lên:
"Lão phu. . . Khục, tin tức ta biết đều là sự tình vạn năm trước, rất phức tạp, hơn nữa nói ra các ngươi đại khái cũng không hứng thú, có điều đối với sự tình Giám Thiên các xuất thế lần nữa, ngược lại thật ra ta cũng có chút phỏng đoán."
Vừa nói, một hư ảnh nho sinh chậm rãi từ bên trong Hồn giới bay ra.
Hứa An Hạc nhìn chằm chằm tàn hồn, thanh âm đạm mạc:
"Tiền bối, ngươi cứ nói đừng ngại."
Tàn hồn Thánh Nhân trầm mặc hai giây thấp giọng nói:
"Giám Thiên các luôn luôn là kẻ địch chung của thiên hạ, trong thiên hạ này không có người nào nguyện ý nhìn thấy một thế lực có thể thôi diễn thiên cơ như thế tồn tại, vạn năm trước trong đại kiếp dị quỷ, thực lực Giám Thiên các bị hao tổn, bị vây quét mà chết, bây giờ bọn hắn lựa chọn xuất thế, chỉ có một khả năng."
Nói đến đây, Lạc lão đầu dừng một chút, quét mắt nhìn hai Thánh Nhân đương đại một chút, trầm mặc.
". . ."
Hứa An Hạc không nói chuyện.
". . ."
Phượng Cửu Hiên trực tiếp bắt đầu vuốt vuốt Thiến Uyên trong tay.
". . . ."
Khóe mắt Lạc lão đầu nhảy lên.
Hứa Nguyên ở một bên thấy thế ho nhẹ một tiếng, mở miệng đóng vai phụ:
"Lạc lão đầu, khả năng gì?"
Lạc lão đầu thấy thế mỉm cười, thần sắc khôi phục như thường:
"Giám Thiên các có ý định kéo dài nhân tộc, Giám Thiên các giữa bao vây phong hiểm lại xuất thế lần nữa, đại khái là Giám Thiên các chủ đương đại đã không nhìn thấy thiên cơ tương lai."