Trong thư phòng trang nhã cổ phác rất yên tĩnh.
"Vì. . . . Nhân tộc?"
Ngữ khí thanh âm của Phượng Cửu Hiên bình thản, nhưng nghe xong liền có thể khiến người ta cảm thấy hắn khinh thường đối với từ ngữ này.
Lạc lão đầu không thèm để ý đối với giọng điệu này chút nào, nói:
"Đúng vậy, lý do Giám Thiên các sáng lập ban đầu chính là vì muốn kéo dài nhân tộc.
"Chí ít thời điểm ta còn tại thế, dự tính ban đầu của Giám Thiên các vẫn là như vậy, đấu tranh quyền lực nội bộ mặc dù kịch liệt, nhưng tối thiểu thời điểm đại kiếp dị quỷ kéo đến, ngươi có thể nói là môi hở răng lạnh, nhưng kết quả chính là Giám Thiên các đã nâng lên non nửa vùng trời của nhân tộc."
"Đương nhiên, dự tính ban đầu của bọn hắn hiện tại có thay đổi hay không cũng không biết được, dù sao chỉ có sinh tồn cường đại mới có thể nghiên cứu thảo luận mấy cái như lý tưởng dự tính ban đầu, không phải sao?"
Nói đến đây, Lạc lão đầu cười cười, tiếp tục nói:
"Ta nghĩ Hứa tướng quốc ngươi hẳn phải biết, Giám Thiên các chủ không nhìn thấy tương lai đại biểu cho điều gì a?"
Hứa An Hạc trầm ngâm một lát:
"Biết, lúc ta tuổi còn trẻ ở bên trong một vài bí cảnh tìm được một số cổ tịch liên quan tới Giám Thiên các."
Tàn hồn bộ dáng nho sinh của Lạc lão đầu lộ ra một nụ cười nho nhã:
"Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không cần nhiều lời giải thích nữa."
Đầu ngón tay Hứa An Hạc nhẹ nhàng ma sát giấy da cứng rắn viền ngoài tấu chương, thanh âm rất nặng mà trầm thấp:
"Cho nên, lời ấy của tiền bối ngươi có ý tứ là, hành vi tiếp theo của ta sẽ dẫn đến phát sinh kiếp nạn?"
Hắn biết chuyện cần làm của hắn và Lý Diệu Huyền sẽ chết rất nhiều người.
Sẽ có rất nhiều người vô tội trôi dạt khắp nơi, sẽ có vô số gia đình vốn dĩ hạnh phúc lâm vào tai nạn.
Nhưng kiếp nạn. . . .
Cái gọi là kiếp nạn, chỉ hơi không cẩn thận, tất cả tộc người trong thiên hạ, đều bị ảnh hưởng.
Lạc lão đầu đưa tay sờ lên cằm, phủ nhận nói:
"Cũng không hẳn, miêu tả của nội bộ Giám Thiên các đối với kiếp nạn rất nhiều, nhưng khái quát đại khái cơ bản đều là tộc đàn chi tranh."
Hứa An Hạc bỗng nhiên dừng động tác trong tay lại, bầu không khí trong căn phòng thoáng chốc ngưng kết:
"Tộc đàn chi tranh?"
Lạc lão đầu nói:
"Thời gian tồn tại của Giám Thiên các đã rất lâu, kinh thư trong các văn hiến cổ tịch cũng bởi vì kiếp nạn mà đứt gãy mấy lần, có điều trong các kiếp nạn được ghi chép lại đến nay, trên cơ bản đều là bởi vì các chủng tộc khác muốn có không gian sinh tồn, muốn chiếm đoạt Trung thổ."
"Dị tộc a. . . .".
Đôi mắt Hứa An Hạc híp híp, ngón trỏ gõ gõ tấu chương mở ra trên bàn:
"Cổ Uyên?"
Các dị tộc xung quanh có uy hiếp nhất chính là Cổ Uyên.
Đạo lý rất đơn giản.
Đại Mạc và Man tộc đất đai cằn cỗi, khí hậu ác liệt, căn bản chèo chống không nổi một cường đàn thịnh tộc hưng khởi.
Mà những yêu tộc ở Cổ Uyên kia lại khác biệt, bọn chúng chẳng những có được toà Cổ Uyên hẻm núi to lớn này, hơn nữa bọn hắn còn có được một phần đất ở Vạn Hưng sơn mạch kéo dài mười vạn dặm.
Chỉ có điều nội bộ đám bọn hắn cũng không phải là rất đoàn kết, các loại chủng tộc phân tranh không ngừng, nếu như không phải đều có một nguyện cảnh xâm nhập Trung thổ, trên cơ bản có thể nói là một Đại Viêm hoàng triều cỡ nhỏ.
"Cái này ta cũng không biết được."
Nghe được vấn đề này, Lạc lão đầu rất lưu manh:
"Kỳ thật loại kiếp nạn này nói nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng tương tự nó cũng sẽ có một chút nhân tố ảnh hưởng."
Hứa An Hạc ngước mắt, ánh mắt ngưng trọng:
"Xin chỉ giáo?"
Lạc lão đầu cười giải thích:
"Hai vạn năm trước Mị Thần thụ linh nhấc lên kiếp nạn, ban đầu có thể xóa sổ cả thiên hạ, nhưng bởi vì bản thân Mị Thần thụ linh nên cuối cùng nhiều nhất cũng chỉ nằm gọn trong Quỳnh Hoa bí cảnh."
". . ."
Hứa An Hạc không hiểu, nhưng Phượng Cửu Hiên một bên chợt thì thầm một tiếng:
"Mị Thần Anh Thụ, Quỳnh Hoa bí cảnh?"
Đôi mắt hẹp dài như có điều suy nghĩ, ánh mắt có chút cổ quái:
"Thì ra là dạng này. . . . ."
Hứa An Hạc chuyển mắt nhìn về phía Phượng Cửu Hiên:
"Có phát hiện?"
"Có một ít."
Phượng Cửu Hiên nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra một vòng hồi ức.
. . . .
. . . .
Mái vòm cung nội tiên khí phiêu miểu.
Hai đạo thân ảnh màu trắng đứng trong hộ sơn đại trận còn sót lại như vào chỗ không người.
Đáp xuống bên trong dãy cung điện khổng lồ, ngoại trừ mấy vết tích đổ nát do đám tiểu bối và thời gian tạo thành, đại bộ phận nơi này vẫn duy trì bộ dáng vạn năm trước.
Một bộ bạch bào của Phượng Cửu Hiên cùng váy xoè phất phới của Thiên Uyển đi song song, hai bên đều có thể cảm giác được uy áp khổng lồ do đối phương vận chuyển công pháp mang tới.
Dùng đẳng cấp trong Thương Nguyên mà nói, hai trăm hai mươi tám cấp người tám mươi lăm cấp phó bản, uy hiếp lớn nhất chỉ có thể là đối phương.
Hợp tác, không có nghĩa là không có khả năng động thủ.
Đi vào chỗ sâu nhất trong bí cảnh.
Phượng Cửu Hiên liếc mắt qua nữ tử che mặt váy trắng, thần sắc đạm mạc:
"Xem ra, địa điểm đồ đệ của ngươi đưa cho ngươi cũng không chính xác lắm."