Bên trong đại điện rỗng tuếch, không tồn tại bất kỳ thi thể bạch cốt nào, cũng không tồn tại bất kỳ Trữ Vật Giới nào.
Thiên Uyển cũng không biểu lộ gì đối với chuyện này, đối diện ánh mắt Phượng Cửu Hiên:
"Đó là sự tình hai vạn năm trước rồi, trong đó phát sinh bao nhiêu biến hóa, lại có bao nhiêu người đến đây tìm kiếm, những chuyện này đều là ẩn số."
Phượng Cửu Hiên đơn giản rõ ràng, phân tích:
"Mị Thần thụ linh kia cho đến khi Trường Thiên tới đây vẫn sống sót như cũ, không bị ngoại nhân lấy đi."
Thiên Uyển không nói, tròng mắt màu vàng óng nổi lên một trận thần quang.
Phượng Cửu Hiên lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
Có điều Thiên Uyển tựa hồ là đang thôi diễn dò xét.
Thời gian một chén trà, thân hình cao gầy của Thiên Uyển bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, tầng váy tuyết trắng dày đặc quanh thân không gió mà bay, sa mỏng nhấc lên, khuôn mặt tuyệt sắc vốn đang che giấu như ẩn như hiện.
Phượng Cửu Hiên nắm kiếm, lẳng lặng nhìn nàng.
"Ầm ầm - "
Toàn bộ Quỳnh Hoa điện bắt đầu lay động, trận pháp còn sót lại khởi động, nhưng trong nháy mắt lại vỡ vụn.
Kết cấu ổn định của đại điện tựa hồ bị một cự lực nào đó bao phủ bắt đầu lay động, cuối cùng không chịu nổi sức nặng liền từng bước sụp đổ.
Mái vòm rộng lớn, xà nhà, cột đá chèo chống, sàn nhà.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ Quỳnh Hoa đại điện khí thế phi phàm đã bị phá giải thành từng khối từng khối vật liệu kiến trúc bay lên giữa không trung.
Hai thân ảnh áo trắng cũng theo những vật liệu xây dựng sụp đổ này bay đến giữa không trung.
Phượng Cửu Hiên đứng trên một khối gạch đá, quan sát phía dưới, con ngươi có chút co rụt lại:
"Đây là. . . . . phía dưới Quỳnh Hoa điện là một vực sâu đen như mực.
Lấy tu vi của Phượng Cửu Hiên, tất nhiên có thể xuyên thấu qua những hắc ám này nhìn thấy cảnh tượng phía dưới.
Phía dưới vực sâu là rễ cây cực lớn của Mị Thần Anh Thụ đã chết héo kia, mà phía trên những rễ cây rắc rối khó gỡ này treo đầy thi hài đếm mãi không hết.
Liếc nhìn lại, đám lít nha lít nhít này căn bản không thấy đầu, có không dưới trăm vạn cỗ thi thể.
Phần lớn đã phong hoá.
Dưới đáy vực sâu là mấy chục cỗ hài cốt còn hoàn hảo.
Trong đó một bộ hài cốt chỉnh thể màu vàng kim hiện lên rất dễ thấy, có thể lờ mờ nhìn thấy toàn bộ xương ngực của hài cốt màu vàng kim này đã nát, cánh tay phải và chân trái bị thiếu.
“. . . ."
Nhìn thấy một màn này, lấy định lực của Phượng Cửu Hiên cũng có chút cảm thấy tâm thần bất ổn.
Cái này. . . Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
"Hứa Trường Thiên không nói chuyện ở đây cho ngươi?"
Thanh âm thanh u của Thiên Uyển truyền đến:
"Coi như không có thần hồn, hắn hẳn là cũng có thể nhớ kỹ một vài chuyện."
"Chuyện nhà của ta, không phiền Các chủ hao tâm tổn trí."
Ánh mắt Phượng Cửu Hiên khôi phục đạm mạc, nhưng trong tay lại vô thức siết chặt Thiến Uyên.
Ranh con kia, loại chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với hắn?
Trước kia nhìn Trường Ca ra tay độc ác đánh tiểu tử này, hắn còn có chút đau lòng, hiện tại xem ra. . .
Rất tốt, thật sự rất tốt!
Trầm mặc trong chớp mắt, hai người không hẹn mà cùng phi thân xuống dưới.
Đáp xuống đáy vực sâu, chung quanh một mảnh đen kịt, nhưng lại không thể ngăn cản ánh mắt hai người.
Phượng Cửu Hiên cầm theo chuôi kiếm, đứng tại chỗ đánh giá bốn phía:
"Nơi này, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Uyển cũng không giấu diếm chuyện này, đi đến chỗ cỗ hài cốt màu vàng kim:
"Những người này đều là người bị Mị Thần thụ linh khống chế, lấy bọn hắn làm chất dinh dưỡng cung cấp tự thân."
Phượng Cửu Hiên cất bước đuổi theo, cau mày thấp giọng nói:
"Số lượng tu giả như vậy nuôi dưỡng ra quái vật, lại bị nhốt ở đây, bởi vì thời gian mà từng chút bị ma diệt sao?"
Thiên Uyển đi đến trước cỗ hài cốt màu vàng kim liền ngừng bước chân:
"Mị Thần Anh Thụ không phải bị nhốt ở đây, ngươi hẳn phải biết trận pháp dù chu đáo chặt chẽ nhưng không có người giữ gìn thì cũng không có khả năng duy trì hai vạn năm."
"Lời này có ý tứ gì?"
Phượng Cửu Hiên nhíu mày.
Thiên Uyển liếc qua, thu hồi hài cốt màu vàng kim vào Trữ Vật Giới trên đốt ngón tay:
"Loại kiếm sĩ như ngươi sẽ không hiểu, ngươi có thể đi hỏi cháu trai kia của ngươi một chút, hắn và đồ nhi của ta bên trong huyễn cảnh đã tao ngộ tái diễn của Mị Thần thụ linh."
Tao ngộ Thần thụ linh.
". . . .”
Phượng Cửu Hiên không để ý tới lời của nàng, nhìn chằm chằm cử động của Thiên Uyển, ngón tay cái đặt trên chuôi kiếm, lộ ra một tấc hàn mang:
"Ngươi cầm cái gì?"
"Di vật Giám Thiên các chủ tiền nhiệm."
Thiên Uyển xoay người, tròng mắt màu vàng óng trong bóng đêm phá lệ dễ thấy:
"Hứa An Hạc phân phó ngươi tới đây là vì muốn thu thập những Trữ Vật Giới này tiếp viện Bắc Cảnh, ngươi và ta ở đây chém giết cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cầm đồ vật liền đi thôi."
"."
Đối mặt một lát, Phượng Cửu Hiên thu hồi ngón cái.
. . .
Cẩn thận nghe xong, Hứa An Hạc ngồi sau bàn mặt không thay đổi liếc qua Hứa Nguyên.
". . . . ."
Hứa Nguyên.