Thời gian không biết trôi qua bao lâu, bừng tỉnh từ trong hôn mê, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tinh không phồn thịnh.
Rất đẹp.
Nhưng cảm giác tử vong run rẩy vẫn tồn tại trong thân thể Hứa Nguyên.
Không phải sắp chết, mà là loại triệt để tuyệt vọng khi tử vong.
Cố nén khó chịu trong tim, Hứa Nguyên chậm rãi ngồi dậy:
"Ha. . . Hô. . . . Ta. . Ta vừa rồi chết rồi. . . ? Không đúng, cữu cữu không có khả năng sẽ giết ta. . .."
"Tỉnh?"
Thanh âm Phượng Cửu Hiên bình thản từ chỗ cách đó không xa truyền đến.
Hứa Nguyên đảo mắt nhìn hắn, thanh âm có chút không cầm được run rẩy:
"Cữu. . Cữu cữu. Vừa rồi. Đó là cái gì?"
Phượng Cửu Hiên mỉm cười, thanh âm ôn nhu:
"Một loại phương thức vận dụng kiếm ý."
Hứa Nguyên nhớ tới lúc vừa mới xuyên qua, cảm giác khi tảng băng lớn và Ảnh Nhi khiến hắn sinh ra ảo giác.
Một lần chặt đầu, một lần gãy tay.
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, Hứa Nguyên hỏi dò:
"Lúc chưa tu luyện ta đã trải nghiệm qua loại cảm giác này từ chỗ Nhiễm Thanh Mặc và Ảnh Nhi, nhưng ta không nhớ cảm giác chân thực."
Phượng Cửu Hiên lắc đầu, ánh mắt nhu hòa:
"Không giống, ảo giác như lời ngươi nói đại khái chỉ là uy áp tạo thành, mà "Ý" của ta có thể trực tiếp tạo thành sát thương đối với con người."
Chỉ một chút liền giết một người.
Hứa Nguyên châm chước một lát, hỏi:
"Cữu cữu, ngài muốn ta tu tới Ngưng Hồn mới tới đây, là bởi vì sợ ý hồn của ta sụp đổ?"
"Có cân nhắc phương diện này."
Phượng Cửu Hiên gật đầu, chỉ chỉ Thanh Ngữ kiếm rơi ở một bên:
"Chúng ta tiếp tục."
Hứa Nguyên trung thực đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phượng Cửu Hiên thấy thế khẽ cười một tiếng:
"Yên tâm đi, cữu cữu ta sẽ ra tay nhẹ một chút, đây là để rèn luyện cảm giác của ngươi đối với “ý”."
Hứa Nguyên vẫn không nhúc nhích.
Nói đùa, hắn không ngốc, bây giờ nhặt lên đoán chừng đầu hắn lại phải dọn nhà một lần.
Dừng một chút, Hứa Nguyên cười thận trọng hỏi:
"Cữu cữu, chúng ta không phải đang nói tu kiếm đạo sao? Còn có cái gì Thiên Môn sơn Kiếm Uẩn kia….”
"Ngươi trước tiên cần phải cảm giác được "Ý" mới có thể vận dụng Kiếm Uẩn."
Phượng Cửu Hiên giải thích:
"Hơn nữa chỉ cần ngươi nắm giữ thứ này, về sau sẽ không tồn tại những chuyện như chiêu thức người khác đã đánh tới trước mặt ngươi ngươi mới phát hiện."
". . ."
Hứa Nguyên vẫn không nhúc nhích, nhìn thoáng qua bốn phía.
Phượng Cửu Hiên cười tủm tỉm nói:
"Trường Thiên, đừng nhìn nữa, nhặt thanh kiếm lên, phụ thân ngươi đã giao ngươi cho ta, coi như hắn tới đây kêu dừng lại cũng vô dụng. Nơi này, cữu cữu ta quyết định."
". . . . ."
Trầm mặc mấy giây.
Hứa Nguyên cuối cùng vẫn lựa chọn xoay người lại nhặt kiếm, xem chừng không nhìn vào mắt cữu cữu hẳn là có thể hòa hoãn một chút.
Đang nghĩ ngợi, kiếm cương vừa nhặt lên, người lại biến mất.
. . .
. . .
Một tuần sau, Hứa Nguyên phát hiện bản thân ngoại trừ thể nghiệm các loại kiểu chết ra, căn bản không phát hiện được "Ý" trong miệng cữu cữu hắn là cái loại đồ chơi gì.
Lại tỉnh lại lần nữa, nhìn Phượng Cửu Hiên vẫn như cũ đứng trong sân không chút động đậy, Hứa Nguyên phi thường nhớ nhung đại ca Hứa Trường Ca của hắn.
Cữu cữu này, ra tay so với Hứa Trường Ca còn độc ác hơn!
Trăng tròn treo trên cao, Hứa Nguyên ngồi liệt dưới đất, liên tục bị chặt đầu khiến tâm thái hắn phát sinh một chút xíu biến hóa.
Nói ngắn gọn, nghĩ thoáng rồi.
Yên tĩnh một lát, Hứa Nguyên bỗng nhiên dưới đáy lòng nói:
"Lạc lão đầu, đồ chơi này làm sao phá được? !"
Cữu cữu này cũng đã nói, hắn có thể dùng lực lượng Lạc lão đầu.
Mặc dù bây giờ nghèo túng, nhưng nói thế nào thì lão nhân này cũng là Thánh Nhân, hẳn là có thể cho hắn gợi ý.
Lạc lão đầu nghe vậy ngược lại trả lời rất lưu manh:
"Đơn giản, để cữu cữu kia của ngươi đừng trực tiếp chặt đầu ngươi, thể nghiệm thêm mấy lần là được."
"Có ý tứ gì?"
"Ý trên mặt chữ."
“. . . ."
Hơi trầm mặc, Hứa Nguyên dưới đáy lòng hỏi:
"Nếu để ngươi tránh thì ngươi có thể tránh không?"
"Đương nhiên có thể, “ý” mà cữu cữu ngươi dùng là loại mà bây giờ ngươi có thể tránh thoát."
"Vậy ngươi khống chế thân thể ta tránh thử?"
Hứa Nguyên nói.
Thanh âm Lạc lão đầu cổ quái:
"Có ý nghĩa sao?"
"Chí ít làm mẫu một lần."
"Được thôi, ngươi buông lỏng."
Lạc lão đầu một lời đáp ứng, thanh âm mang theo một tia kích động:
"Lão già ta cũng muốn nhìn xem tiểu tử này mạnh như thế nào."
Phượng Cửu Hiên vẫn đang đứng chính giữa chờ Hứa Nguyên đứng lên, lông mày bỗng nhiên chớp chớp, không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Nguyên toát ra một chút hứng thú.
Trong lúc trầm mặc, Lạc lão đầu chậm rãi nhặt Thanh Ngữ kiếm trên mặt đất lên.
Trong im ắng, Thanh Ngữ kiếm trong tay hắn hơi nóng lên, tựa hồ là đang nghênh kích cái gì.
Nhưng đáng tiếc con gà Hứa Nguyên hắn nhìn không thấy.
Dưới điều khiển của Lạc lão đầu, lưỡi kiếm nổi lên hàn quang, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống giống như hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa.
Bỗng nhiên,
Cữu cữu vốn một mực không hề cử động đột nhiên có chút nghiêng đầu, tựa hồ có cái gì bay qua.
Mà lần này, Hứa Nguyên mơ hồ thấy được. Không phải khí, là một loại hư ảnh không nói rõ cũng không tả rõ được.