Dưới trăng tròn, Phượng Cửu Hiên áo trắng như tuyết, hư ảnh lướt qua, tóc dài nhẹ nhàng phất động bên thái dương, trong lúc mắt liếc nhìn bộc lộ một chút kinh ngạc.
Hứa Nguyên nhìn chòng chọc vào hình tượng cách đó không xa.
Hư ảnh. . . . .
Không đúng.
So với hư ảnh, "Ý" vừa rồi lướt qua lọn tóc Phượng Cửu Hiên càng giống như một loại đồ vật không nói rõ cũng không tả rõ được.
Giọng Hứa Nguyên mang theo một tia phấn chấn:
"Lạc lão đầu, vừa rồi ta cảm thấy. . ."
Tàn hồn Thánh Nhân hừ lạnh một tiếng:
"Lão phu dùng thân thể của ngươi để dùng "Ý", ngươi tất nhiên có thể trông thấy."
"Có ý gì?"
Hứa Nguyên nhíu mày.
"Trước tiên chớ quấy rầy, suýt chút nữa là chết rồi."
Nghe lời nói ấy, trong lòng Hứa Nguyên nghi hoặc lời mới vừa nói của đối phương, nhưng vẫn thành thành thật thật làm theo.
Nhìn Lạc lão đầu đối diện với cữu cữu hắn cách không đối chiến.
Ánh trăng như thác nước, hết thảy chung quanh cực kì tĩnh mịch.
Mà rất nhanh, Hứa Nguyên liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lạc lão đầu.
Hắn chỉ có thể cảm ứng được "Ý" của tàn hồn Thánh Nhân khống chế thân thể của hắn triển lộ ra, mà "Ý" của Phượng Cửu Hiên thả ra từ đầu đến cuối hắn cũng không cảm ứng thấy một lần.
Vừa rồi cũng không phải là hắn có thể trông thấy, mà là thông qua tàn hồn Thánh Nhân làm trung gian mới có thể trông thấy.
Hứa Nguyên hơi thất vọng khe khẽ thở dài.
Mà sau một khắc tàn hồn Thánh Nhân thực hiện phản kích này, chiến cuộc rất nhanh thiên về một bên.
Phượng Cửu Hiên đứng tại chỗ, một bước không động, nhìn tàn hồn Thánh Nhân đối diện, mắt lộ ra suy tư.
Mà tàn hồn Thánh Nhân lại khống chế thân thể Hứa Nguyên không ngừng chật vật xê dịch tránh chuyển.
Lạc lão đầu, sắp không chịu được nữa.
Hứa Nguyên một bên vừa nhìn, một bên vừa suy nghĩ dưới đáy lòng:
"Này này, Lạc lão đầu, sao ngươi có thể mất mặt như vậy nha?"
"Mất mặt?"
Lạc lão đầu tức giận trả lời:
"Nếu không tiểu tử ngươi đi thử một chút?"
Hứa Nguyên cũng không thèm để ý:
"Ta cũng chỉ là một Ngưng Hồn ấm sắc thuốc chất đống mà thôi, ngươi tốt hơn ta không?"
"."
Lạc lão đầu yên tĩnh trong chớp mắt, ho nhẹ một tiếng:
"Khục, nếu như là thời kỳ toàn thịnh, đương nhiên ta sẽ không giống thế này, nhưng bây giờ quả thực không phải đối thủ của cữu cữu ngươi."
Hứa Nguyên thấy bại cục đã định, cũng liền nhạo báng nói:
"Biết không phải là đối thủ, lão nhân ngươi lúc trước còn giả bộ như vậy?"
Lạc lão đầu hít vào một hơi:
"Tiểu tử, vừa rồi lão phu nói cái gì rồi?"
"Ta ngược lại muốn xem xem tiểu hỏa tử đương thời mạnh thế nào. . . ."
"Đúng a, chỉ là muốn nhìn xem mạnh bao nhiêu thôi, bây giờ thấy rồi."
". . ."
Hứa Nguyên.
"Được rồi."
Tàn hồn Thánh Nhân cười ha hả:
"Lão già ta không ngăn được, chính ngươi tự tới hưởng thụ đi."
". . ."
Hứa Nguyên.
Khôi phục quyền khống chế thân thể, Hứa Nguyên lập tức vận toàn bộ tinh thần đề phòng, nắm lấy Thanh Ngữ kiếm chuẩn bị đối địch.
Sau đó, tầm mắt liền trực tiếp đen thui.
. . . .
Sự thật chứng minh, Hứa Nguyên hắn không phải là một kẻ kỳ tài ngút trời.
Tỉnh lại lần nữa từ trong loại tuyệt vọng triệt để trước khi tử vong kia, Hứa Nguyên thở dài chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.
Mặc dù thế giới này có rất nhiều chỗ không công bằng, nhưng về điểm muốn mạnh lên này lại rất công bằng.
Muốn mạnh lên trong khoảng thời gian ngắn thì phải chịu đựng loại thống khổ thường nhân khó mà chịu được này.
Tựa như lúc trước muốn thu hoạch được tu luyện Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết vậy.
Đứng dậy nhặt Thanh Ngữ kiếm rơi ở một bên, Phượng Cửu Hiên bỗng nhiên mở miệng, nhưng lời nói lại không phải là nói với Hứa Nguyên, mà là nói với tàn hồn Thánh Nhân:
"Lạc Đạo Phàm, ra đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."
". . ."
Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ.
Yên tĩnh trong chớp mắt, nho sinh trung niên thành thật từ trong Hồn giới bay ra, tựa hồ đã sớm biết đối phương sẽ gọi hắn ra:
"Kiếm Thánh có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi."
Mắt Phượng Cửu Hiên nghiền ngẫm:
"Tại sao ngươi có thể dùng thân thể cháu trai ta phóng thích "Ý" của ngươi?"
Cách khoảng cách mấy chục trượng, đối mặt trong chớp mắt.
Lạc lão đầu làm bộ thở dài:
"Trước kia mấy thân chủ đồ đệ rất thích gây chuyện, vì để giúp bọn hắn giải quyết phiền phức, lão đầu tử ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp giúp bọn hắn tăng năng lực bảo vệ tính mạng, thời gian một vạn năm, có thể giúp cho lão đầu tử tìm hiểu thấu đáo rất nhiều thứ."
Đôi mắt Phượng Cửu Hiên hiện lên thần thái, tựa hồ hiểu ra điều gì:
""Ý" vừa rồi của ngươi có một loại cảm giác trì trệ, bởi vì không cách nào thích ứng được thân thể của Trường Thiên sao?"
Trong mắt Lạc lão đầu cười nhẹ một tiếng, gọn gàng dứt khoát:
"Cục bảo bối này của nhà ngươi không chịu tu hành công pháp của lão già ta, căn bản không cách nào phát huy năng lực của ta đến mức lớn nhất."