Hứa An Hạc đứng vững, ánh mắt yếu ớt nhìn phương nam xa xa:
"Để triều đình mất đi đại nghĩa đánh đổi lấy nhập đội tông môn, vị Giám Thiên các chủ kia quả là có thủ đoạn cao minh."
Hứa Nguyên vuốt ve trữ vật giới ở đầu ngón tay:
"Dương mưu như thế, triều đình trừ phi triệt để vạch mặt, khi đó sẽ không khó để ứng đối, nhưng bây giờ chúng ta hẳn là không thích hợp vạch mặt với tông môn."
Hứa An Hạc gật đầu, đột nhiên hỏi:
"Trường Thiên, ngươi có cách gì đối phó với chuyện này a?"
Hứa Nguyên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp phun ra một chữ:
"Kéo dài."
"Kéo dài?"
Hứa An Hạc thầm thì một tiếng, trong lòng hiểu rõ, trong ánh mắt nhìn về phía Hứa Nguyên mang theo một tia ý cười:
"Vì sao?"
Liếc nhìn nhau, Hứa Nguyên buông tay, thanh âm mang ý cười:
"Hoàng Thượng ở lâu trong cung, phụ thân ngài lại bận rộn chính vụ, coi như Giám Thiên các truyền tin kiếp nạn cho thiên hạ đều biết, cũng khó tránh khỏi sẽ có một vài tiểu nhân gian vọng che đậy tai mắt của Hoàng Thượng và phụ thân ngài.
"Trước khi sứ đoàn Giám Thiên các đến, hai người các ngài cũng sẽ không biết được việc này."
Nghe xong tự thuật của Hứa Nguyên, Hứa An Hạc không lập tức tỏ thái độ, mà nhìn Hứa Nguyên ý vị thâm trường hỏi:
"Làm như không thấy đúng là một biện pháp, nhưng Trường Thiên, nếu có tông môn nào trực tiếp vượt qua vi phụ và Lý Diệu Huyền, trực tiếp quang minh chính đại triệu tập lý do "Kiếp nạn" làm danh nghĩa để làm trái lại thì sao? Ta và Lý Diệu Huyền không biết, bọn hắn cũng có thể tiền trảm hậu tấu."
Nghe thấy lời nói ấy, giữa lông mày Hứa Nguyên mang theo một tia không xác định.
Tông môn triệt triệt để để là quân phiệt, có được hệ thống võ bị của riêng mình, một số tông môn cỡ lớn thậm chí trong châu của bọn hắn đã có một bộ hệ thống sản xuất hoàn thiện thuộc về mình.
Bọn hắn muốn triệu tập quân đội của mình quả thực cần có Hổ Phù, nhưng không phải Hổ Phù của triều đình.
Điều binh và quân đội của triều đình đang đối mặt với trì trệ. . .
Loại chuyện này, lấy những nước đi tiểu tính của tông môn trước kia ra để nói, không phải không làm được.
Hai cha con im ắng đi đến đại điện nghị sự của Tướng Quốc phủ.
Hứa Nguyên không nói chuyện, Hứa An Hạc cũng an tĩnh đi phía trước chờ hắn suy nghĩ kết quả.
Từng đầu suy nghĩ hiện lên, Hứa Nguyên bỗng nhiên nghĩ thông suốt một việc, lập tức hiểu ra:
"Nếu như nói tông môn không chỉ có quá trình lên án gián ngôn không ảnh hưởng toàn cục, còn trực tiếp điều binh. . . . Phụ thân, hiện tại tông môn chẳng lẽ không làm chuyện này sao? Chẳng những lén lút tư thông Man tộc trên chiến trường cung cấp tin tức, thậm chí không tiếc chặt đứt đường lương thực lừa giết Vũ Nguyên Vũ Lâm quân! Về phần nói điều binh trên chiến trường giằng co với đại quân triều đình. . ."
Nói đến đây, Hứa Nguyên đối mặt Hứa An Hạc nhìn vào ánh mắt hắn, ánh mắt đạm mạc:
"Vậy bọn hắn chính là phản tặc, tiêu diệt chung luôn là được!"
Trong đôi mắt thâm thúy của Hứa An Hạc nổi lên một vòng u quang, thanh âm tăng thêm mấy phần:
"Trường Thiên, chủ chiến, không phải là chuyện tốt."
Trong lúc nói, Hứa Nguyên cảm giác được một cỗ khí thế to lớn phát ra trên thân nam nhân trung niên mặc hắc long bào trước mắt.
Bước chân không dừng lại, Hứa Nguyên duy trì thanh tuyến bình ổn:
"Phụ thân, ta nói như vậy là bởi vì tông môn căn bản không có khả năng trực tiếp điều binh cản trở, coi như điều binh bị diệt, tông môn cũng chỉ có thể nhận thua."
. . . . .
Hứa An Hạc khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp:
"Trường Thiên, ngươi cho đến bây giờ vẫn không nhận rõ lợi ích tông môn vì mình sẽ làm đến mức nào, điểm mấu chốt này có từng nghĩ hay không?"
Hứa Nguyên lắc đầu, chỉ vào hướng hoàng cung, nói:
"Một đầu đại nạn sắp tới, chân long điên cuồng, ai dám cược? Những tông môn kia dám cược a? Bọn hắn không dám!"
Mở hai tay ra, ngữ khí Hứa Nguyên cũng tăng thêm:
"Phụ thân, bây giờ triều đình và tông môn đã cùng tồn tại một ngàn năm, ngoại trừ một số ít tông môn, nội địa Đại Viêm có rất nhiều rất nhiều tông môn đã mục nát, con cháu thế gia tu luyện mạnh lên là vì củng cố địa vị gia tộc của mình, vì tu vi mình có thể lấy được một mẫu ba phần đất, giành quyền lực càng lớn."
Hứa Nguyên chậm rãi nâng tay phải lên:
"Bên này là cược mệnh, thất bại thì chiến loạn thiên hạ, quyền lực và tài phú của mình có khả năng bị hủy diệt chỉ trong một buổi."
Hứa Nguyên nâng tay trái lên:
"Bên này là bình định, chỉ cần kéo tới khi đương kim Thánh thượng chết rồi, vậy có thể gây nên nội đấu giữa Hoàng tộc và chúng ta, kéo dài hơn nữa tới khi ngài chết, vậy bọn hắn vẫn có thể hưởng thụ đặc quyền tông môn cao cao tại thượng như trước, có thể tiếp tục hưởng thụ tiện lợi của tổ tông chi pháp, thu lợi vạn năm."
Ánh trăng như thác nước, vẩy vào huyết y dát lên viền bạc.
Nhìn nam nhân trung niên tóc mai hoa râm trước mắt, đôi mắt đen nhánh của thanh niên lóe lên hàn quang, nói từng chữ:
"Nếu như phụ thân ngài là những cao tầng tông môn kia, ngài sẽ lựa chọn như thế nào?"