Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 444 - Chương 444 - Không Phải Của Tông Môn

Chương 444 - Không phải của tông môn
Chương 444 - Không phải của tông môn

Đêm xuống, rất yên tĩnh. Trầm mặc, ung dung thở dài, dỡ bỏ khí thế xuống.

Hứa An Hạc như một lão phụ thân bình thường, nhu hòa nhìn Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên thấy thế vội vàng thu động tác, chắp tay:

"Đây là một chút kiến giải của Trường Thiên, mong phụ thân phủ chính."

Hứa An Hạc cười khoát tay áo:

"Trường Thiên, ta và đại ca ngươi cũng nói việc này, đại ca ngươi cũng chủ chiến, nhưng hắn không đề cập những thứ ngươi vừa nói này."

Hứa Nguyên nghe vậy liếc qua hướng nội đình, nhếch miệng, vẫn nói:

"Mặc dù trong đầu Hứa Trường Ca đều là vũ lực, có điều hắn hẳn là cũng có thể nghĩ thông suốt điểm này, chỉ là không quen biểu đạt mà thôi."

Tâm tình Hứa An Hạc không tệ, mang theo chút buồn cười liếc Hứa Nguyên một cái:

"Được rồi, đại ca ngươi trước kia làm những chuyện đó cũng là vì muốn tốt cho ngươi, lúc trước ngươi không thể tu luyện, thân thể lại không chịu được dược lực, mỗi lần đánh ngươi xong, những thứ thuốc tắm kia đều là hắn và Hâm Dao cùng nhau tỉ mỉ điều phối."

". . . . ."

Hứa Nguyên không lên tiếng.

Niên đại cái gì chứ, vừa đánh vừa cho kẹo, hắn bị NBA đúng không?

Hơn nữa hắn nhìn Hứa Trường Ca ngứa mắt cũng không phải bởi vì chuyện trước kia, đơn thuần là bởi vì tính cách tương xung mà thôi. Hứa Trường Ca kia tính cách bá tổng, Hứa Nguyên hắn tính tình tốt như vậy mà còn chịu không được, thật không biết vị tẩu tử Thiên Sư phủ kia tại sao có thể thích dạng người này.

Nghĩ đến điều này, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ tới vị Tiểu Thiên Sư và Thiên Diễn kia có công pháp tương tự nhau.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Hứa An Hạc đã cười kéo chủ đề lại:

"Lý do đại ca ngươi đưa ra khác ngươi, hắn phần lớn là nhìn ra đại nạn của Hoàng đế, mà không phải tông môn."

Dừng một chút, thanh âm Hứa An Hạc mang theo vài tia chăm chú:

"Trường Thiên, về điểm ấy, ngươi quả thực ưu tú hơn so với đại ca ngươi."

". . ."

Hứa Nguyên nghe nói như thế, sửng sốt trong chớp mắt.

Bỗng nhiên kịp phản ứng, vừa rồi lão cha này không phải thật sự hỏi hắn, mà là đang thử thách hắn.

Thử xem hắn gánh vác đòn dông Tướng Quốc phủ sau khi phụ thân hắn thăng thiên hay không.

Hơi châm chước, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi:

"Vậy phụ thân ngài chuẩn bị làm thế nào?"

Hứa An Hạc liếc qua phương nam, cười nói:

"Từ giao giới giữa Đại Viêm và Đại Hoang tìm đến đế kinh, dù cưỡi yêu thú phi hành ít nhất cũng phải một tháng, trên đường bọn hắn đi vi phụ đã an bài một vài lễ vật nhỏ, đại khái thời gian đến đế kinh hẳn là khoảng bốn tháng."

"Bốn tháng a. . ."

Hứa Nguyên thì thầm một tiếng.

Bốn tháng sau, Thiên Diễn sẽ quang minh chính đại đến đế kinh.

Lấy lúc trước thái độ chia tay lúc trước, Thánh nữ ván giặt đồ này hẳn là sẽ không làm ra một vài hành vi quá khích đối với hắn a?

Suy nghĩ một chút, Hứa Nguyên bỗng nhiên tùy ý cười cười.

Không quan trọng, hắn sẽ tìm người.

Đây là đế kinh.

Trong nhà mình có nhiều đại cao thủ như vậy, hắn còn có thể bị ván giặt đồ này khi dễ hay sao?

Nhìn sắc mặt biến hóa của Hứa Nguyên, ánh mắt Hứa An Hạc có chút phức tạp, nói khẽ:

"Trường Thiên, quan hệ giữa ngươi và vị thánh nữ Giám Thiên các kia. . ."

Hứa Nguyên nghe vậy hoàn hồn, khẽ cười một tiếng:

"Có chút phức tạp, nhi thần lúc ở trong huyễn cảnh đã trải qua một vài chuyện với nữ nhân kia, nhưng sau khi ra khỏi huyễn cảnh thì những chuyện kia nhi thần đã nhớ không được."

Hứa An Hạc nói khẽ:

"Quan hệ giữa ngươi và Thánh nữ Giám Thiên các, và đồ đệ bảo bối của Nhiễm Kiếm Ly kia như thế nào vi phụ có thể mặc kệ, nhưng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc."

Nhiễm Kiếm Ly là quốc sư Đại Viêm, là tông chủ Kiếm Tông, nhưng hắn đại diện một tập đoàn lợi ích hoàn toàn trái ngược với Tướng Quốc phủ.

Nếu như thông gia có thể giải quyết vấn đề thì trên đời này sẽ không có nhiều chiến tranh như vậy.

Trừ phi hắn từ bỏ lý tưởng phấn đấu cả đời của mình.

Thần sắc Hứa Nguyên nghiêm lại, nhẹ gật đầu:

"Phụ thân, ta biết."

Hứa An Hạc không hỏi nhiều, an tĩnh đi về phía chính đường bên kia.

Một đường không nói gì, thời điểm đi vào cửa chính đường, Hứa Nguyên nhìn thấy một lão đầu quen thuộc.

Hội trưởng Thiên An thương hội, Hoa Hồng.

Giữ lại sợi râu thật dài, râu tóc bạc trắng, một thân áo choàng rộng rãi, nếu không phải cặp mắt híp híp khiến cho người ta có chút không thoải mái kia, cũng có thể xem như tiên phong đạo cốt.

Mang theo một đứa bé đứng ở cửa chính điện, tựa hồ là đang chờ bọn hắn.

Hứa Nguyên thấy thế ánh mắt có chút ngưng tụ:

"Phụ thân, đây là. . . ."

"Vật chứa Lạc Đạo Phàm muốn."

Thanh âm Hứa An Hạc bình thản.

Hứa Nguyên mang theo kinh ngạc liếc phụ thân một chút.

Lúc này Hứa An Hạc đã khôi phục tư thái trầm ổn uy nghiêm ngày xưa:

"Lạc Đạo Phàm phí hết tâm tư sống sót, bồi dưỡng đồ đệ đương nhiên sẽ không phải là vì y bát, thứ hắn muốn chỉ có thể là một vật chứa đoạt xá, lúc trước cữu cữu ngươi đã làm rõ điểm này."

Hứa Nguyên hơi trầm mặc:

"Ngài thật sự định cho hắn a?"

"Vốn dự định là sẽ kéo dài một đoạn thời gian nữa."

Hứa An Hạc vừa đi, một bên vừa nói khẽ:

"Nhưng tình huống thay đổi, Giám Thiên các xuất thế, còn có thân phận phản đồ Giám Thiên các của hắn, đều khiến hắn có khả năng bị chúng ta triệt để lôi kéo."

Hứa Nguyên không nói tiếp, nhìn tiểu hài bên kia, thở dài một cái. Môi hồng răng trắng, nhưng ánh mắt trống rỗng, hẳn là đã trải qua một vài chuyện.

Có lẽ mười năm sau, đối phương sẽ triệt để biến thành Lạc lão đầu. Hứa Ân Hạc nhìn thấy thần sắc Hứa Nguyên, không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment