Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Hứa Nguyên vừa mới bước ra khỏi phòng nhỏ đã thấy Lý Thanh Diễm đang đứng ở trong viện nhìn cá chép trong hồ nước ngẩn người.
Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên đi tới bên cạnh nàng.
Một đôi mắt phượng của Lý Thanh Diễm không lạnh không nhạt liếc nhìn hắn:
"Phò mã, ngươi mới vừa nói tới Tô Cẩn Huyên là ai, lần trước ngươi nói với bản cung, là một trong những bằng hữu đi đêm với ngươi a?"
Hứa Nguyên nghe vậy nhẹ giọng cười cười:
"Nàng hẳn là không đánh lại ngươi."
"Thật sao?"
Lý Thanh Diễm khẽ cười một tiếng, thanh tuyến không lạnh không nhạt:
"Đừng nói khó nghe như vậy, bản cung luôn rất hào phóng, sau khi cưới nếu như phò mã muốn nạp thiếp cũng không phải là không thể thương lượng."
Hứa Nguyên nghe vậy lắc đầu:
"Công chúa hiểu lầm rồi, Tô Cẩn Huyên chỉ là một đối tượng hợp tác của bản công tử mà thôi, cũng không tính là hồng nhan tri kỷ."
Mắt phượng của Lý Thanh Diễm híp híp:
"Nói như thế, phò mã vẫn còn hồng nhan khác?"
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, đối với công chúa thông gia này cũng không giấu diếm, cười nói:
"Đừng ghen tị như vậy nha, qua nhiều năm như thế, bản công tử tất nhiên sẽ có một hai hồng nhan."
"."
Lý Thanh Diễm hít sâu một hơi, ngực không chút gợn sóng nào:
"Nói như vậy, không chỉ một người Nhiễm Thanh Mặc kia?"
"Mặc dù ta không có ký ức gì, nhưng cũng tính là hồng nhan."
Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, cười nói:
"Đến lúc đó ngươi hẳn là có thể nhìn thấy nàng, có điều ngươi hẳn là không đánh lại nàng."
Lý Thanh Diễm nâng bàn tay năm ngón thon dài, trận trận nguyên khí nở rộ bên trong, cười khanh khách nói:
"Ta. . . Đánh không lại?"
"Thánh nữ Giám Thiên các ngươi có thể đánh thắng không?"
". . . . ."
Lý Thanh Diễm.
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, trong mắt phượng bởi vì công pháp vận chuyển mà trở nên đỏ rực cổ quái.
Gió lặng, mây ngừng, ánh nắng như thác nước đổ xuống.
Hứa Nguyên cong mắt cười một tiếng, khuôn mặt tuấn lãng như tắm dưới ánh mặt trời:
"Nói với ngươi chuyện này chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, tính tình nàng hẳn là không tốt."
"Tính tình không tốt?"
Lý Thanh Diễm giống như cười mà không cười, lườm Hứa Nguyên một chút, thu tầm mắt lại nhìn cá chép trong ao, môi đỏ hơi câu:
"Vậy được rồi, đến lúc đó bản cung sẽ đích thân mời vị Thánh nữ này đến đây xem lễ."
Nói xong, trong mắt phượng của nữ tử kia mang theo một tia hứng thú:
"Thời điểm xem lễ, lấy danh nghĩa Giám Thiên các, vị thánh nữ kia và đồ đệ quốc sư kia cùng thủ liệt."
". . ."
Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên:
"Như vậy không tốt."
Lý Thanh Diễm mím môi cười một tiếng:
"Bản cung không trưng cầu ý kiến của ngươi.”
"Thủ tịch Kiếm Tông, Thánh nữ Giám Thiên các, Hứa tam thiếu, những hồng nhan này của ngươi thật sự là người sau so với người trước càng có danh phận nha."
Dừng một chút, Lý Thanh Diễm cười híp mắt hỏi:
"Ngươi hẳn là có chút đắc ý với chuyện này a?"
". . . . ."
Hứa Nguyên trầm ngâm trong chớp mắt, bật cười một tiếng, đưa tay dùng ngón cái dựng lên một khoảng cách nhỏ xíu với ngón trỏ:
"Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng ngươi nói cũng không vấn đề gì, quả thực có một chút như vậy."
Một đôi mắt đỏ của Lý Thanh Diễm có chút nheo lại:
"A, bản cung đã lớn như vậy, từng gặp qua không ít hoàn khố, rất nhiều người trong đó có hành vi so với ngươi còn ác liệt hơn, nhưng bề ngoài đều sẽ làm dáng giả dạng làm một công tử khiêm khiêm, Hứa tam thiếu ngươi ngược lại thật sự là tuyệt đối không che giấu."
Hứa Nguyên cười mà không nói nhìn chằm chằm Lý Thanh Diễm hai giây, sau đó phun ra một câu:
"Bởi vì ta không cần thiết phải che giấu."
"Không cần thiết?"
". . .”
Hứa Nguyên không lập tức đáp lời, mà nâng một cánh tay, chậm rãi vươn tới cái cằm bóng loáng tinh tế tỉ mỉ của Lý Thanh Diễm.
Lý Thanh Diễm thấy nhưng không tránh.
Một ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Lý Thanh Diễm lên, Hứa Nguyên cười tủm tỉm nói:
"Giống như thế này. Nếu là hoàn khố khác dám đùa giỡn công chúa, không chờ đắc thủ, ngón tay cũng đã không còn rồi a?"
"Những hoàn khố kia nếu như không giả vờ giả vịt, một khi chọc tới người không chọc nổi, bọn hắn liền bị phế đi, còn ta thì không cần lo lắng."
Đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, hai mắt phượng của nữ tử đỏ như hổ phách óng ánh. Bỗng nhiên, Lý Thanh Diễm cười khẽ một tiếng, tay áo hỏa hồng có chút vung lên bắt lấy tay Hứa Nguyên, ấm áp mềm mại.
Nàng nhìn hắn:
"Bản cung cũng không thấy phản cảm cái tính tình này của ngươi, hi vọng sau khi chúng ta đại hôn ngươi vẫn có thể bảo trì."
Dứt lời, Lý Thanh Diễm tán đi công pháp, cũng không quay đầu lại quay người đi về phía nội đình bên ngoài.
". . . . .”
Hứa Nguyên đứng tại chỗ, ánh mắt cổ quái nhìn bàn tay mới bị nàng cầm của mình.
Hỏng rồi, tại sao hắn lại có cảm giác chính mình bị đùa giỡn a.
Chép miệng, Hứa Nguyên bước nhanh đuổi theo, cười nói:
"Công chúa, ngươi đây là đáp ứng ta?"
"Bản cung đáp ứng cái gì?"
Lý Thanh Diễm vừa đi, vừa lườm Hứa Nguyên một cái:
"Đợi sau khi cưới về, ngươi sẽ đi cùng ta rút về trong doanh trại."
"Cái gì?"
Hứa Nguyên vô thức dừng bước chân, há to miệng.
Nhìn thấy thần sắc Hứa Nguyên, Lý Thanh Diễm ngừng chân, một đôi mắt cong thành nguyệt nha:
"Làm phò mã của bản cung, tất nhiên là bản cung ở đâu, ngươi ở đó. Đương nhiên, Hứa tam thiếu ngươi có thể cân nhắc để mấy vị Thánh nữ hồng nhan kia của ngươi đánh thắng bản cung, đến quân doanh đoạt người."
"Nếu như không đến, đến lúc đó ta và phò mã ngươi sẽ có một đoạn thời gian rất vui vẻ đó nha."
". . . . ."