Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 448 - Chương 448 - Ngân Phiếu Mới?

Chương 448 - Ngân phiếu mới?
Chương 448 - Ngân phiếu mới?

Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, một bên chậm rãi thu dọn bút mực giấy nghiên trên bàn, một bên nhẹ nhàng nói:

"Lúc trước Nhiễm Thanh Mặc đi tìm những đại tông phái kia cảnh báo về uy hiếp của Phủ Tướng Quốc thì không có người nào tin nàng, ngay từ đầu ta cho rằng những chính lệnh kia của phụ thân đã làm tê liệt hiệu quả.”

"Nhưng bây giờ xem ra, tông môn chỉ đang giả bộ hồ đồ mà thôi, một mực kéo dài chờ đợi đến ngày Gia Cảnh Đế băng hà."

Nếp nhăn trải rộng trên mặt của Hoa Hồng toát ra vẻ như có điều suy nghĩ:

"Những thứ ngươi vừa nói có quan hệ gì với ngân phiếu?"

Hứa Nguyên chỉnh sửa lại bàn, lấy ra một chồng ngân phiếu từ nhẫn trữ vật giới cầm trong tay phẩy phẩy:

"Từ khi Khải Điền Đế bắt đầu phát hành ngân phiếu cho đến nay đã hơn tám trăm năm, hôm nay mua bán hàng hóa trong thiên hạ lấy ngân phiếu mà triều đình phát hành làm phương thức thanh toán đã trở thành tập tục, tông môn cử hành Thiên Nguyên thi đấu nhiều lần như vậy, khẳng định đã chuẩn bị xong một vài dự án."

Nói đến đây, thanh âm Hứa Nguyên nghiêm túc:

"Chúng ta cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, để ứng đối với xung kích, ít nhất phải cam đoan triều đình khống chế bình ổn giá hàng trong châu phủ."

Hoa Hồng cau mày nhìn chằm chằm Hứa Nguyên:

"Ý của ngươi là. . . Tông môn sẽ phát hành ngân phiếu mới?"

Hứa Nguyên chỉ vào ngàn lượng ngân phiếu trong tay:

"Nếu như không thoát khỏi ngân phiếu triều đình, một khi đánh nhau xảy ra, tông môn bên kia sẽ phải một mực chảy máu giúp triều đình tính tiền, người thông minh trong thiên hạ rất nhiều, tông môn không có khả năng không cân nhắc chuyện này."

Hoa Hồng thở phào một hơi, giữa lông mày mang theo một vòng u ám:

"Trường Thiên, những chuyện ngươi nói này kỳ thật lão phu đã thương thảo qua nhiều lần với thủ hạ phụ tá. Ngươi có ý kiến gì không?"

Hứa Nguyên nghe vậy có chút kinh ngạc. Loại đồ chơi như tiền tệ ở thời đại này vẫn chưa hình thành hệ thống, không nghĩ tới Hoa Hồng thế mà đã có thể nhìn thấy điểm này.

Người ngồi ở vị trí này quả nhiên không tầm thường.

Nhưng hỏi hắn có thể giải quyết hay không?

Hắn có thể giải quyết cái rắm.

Hứa Nguyên lưu manh buông tay cười một tiếng:

"Không biết, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, chuyện cụ thể thì để Hoa lão đầu các ngươi và những nhân sĩ chuyên nghiệp tới xử lý a."

Dứt lời, Hứa Nguyên đi tới gần, vỗ vỗ bả vai lão giả Hoa Hồng năm nay đã hơn trăm tuổi:

"Nhưng mà ta đề nghị là nên tăng lượng dự trữ ngân lượng và vàng, đến lúc đó khẳng định sẽ phát sinh ép buộc, ít nhất phải ổn định khống chế của triều đình đối với giá hàng."

. . .

Hôm sau, buổi trưa.

Hứa Nguyên thức khuya đêm qua trực tiếp ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời lên cao.

Vừa mới mơ mơ màng màng mở mắt, Hứa Nguyên đã nghe một thanh âm sàn sạt từ bên giường truyền đến:

"Tỉnh?"

". . ."

Hứa Nguyên chớp mắt.

Một khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ khắc sâu vào tầm mắt.

Lý Thanh Diễm dời khỏi ghế dựa, hai tay ôm ngực ngồi ở bên giường của hắn.

Hứa Nguyên yên lặng ngồi dậy, nhìn nữ tử mặt mày oai hùng, khóe môi mang theo nụ cười trước mắt, mắt hắn cảnh giác:

"Ngươi vào bằng cách nào?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Diễm cong cong cười:

"Tất nhiên là đi tới, bộ dáng ngươi lúc ngủ không tệ a."

"Trong lúc này đình. . . . ."

"Hứa công đã cho phép rồi."

Lý Thanh Diễm hé miệng cười một tiếng:

"Dù nói thế nào đi nữa, bản cung cũng là con dâu tương lai của Hứa gia các ngươi."

Hứa Nguyên lườm nàng một cái, không nói tiếp, đứng dậy rời giường. Buổi trưa đầu hạ, tiếng chim hót nương theo ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Con ngươi Lý Thanh Diễm đang ngồi bên giường co rụt lại, vô thức dời ánh mắt.

Hứa Nguyên hơi có vẻ nghi hoặc, nhìn lướt qua phía dưới, chợt hiểu rõ, khẽ cười một tiếng:

"A. . . vẻ mặt này của công chúa ngươi là đang thẹn thùng?"

Lý Thanh Diễm đảo đôi mắt, mắt phượng nhắm lại, nhếch chân lên bắt chéo, đùi ngọc thon dài rung rung, nhìn không chớp mắt:

"Ngươi cảm thấy bản cung thẹn thùng?"

. . .

Hứa Nguyên chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hai giây, cười nói:

"Không phải thẹn thùng. . . . ."

"A. . . ."

"Hẳn là đang sợ."

". . . . ."

Lý Thanh Diễm.

Một thân áo ngủ rộng rãi đi đến trước bàn, Hứa Nguyên tự rót cho mình chén trà uống cho tỉnh táo, ngoái nhìn nữ tử nhan sắc khuynh thành kia vẫn ngồi bên giường như cũ, nói:

"Công chúa ngươi còn đứng ở đây, là muốn giúp vi phu thay quần áo sao?"

“. .. ."

Lý Thanh Diễm thở ra một hơi, đứng lên, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hai giây, hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra cửa phòng.

Đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng yểu điệu rời đi, Hứa Nguyên có chút không thú vị lắc đầu:

"Ách. . đúng là không kềm được, đạo hạnh còn không cao bằng Tô Cẩn Huyên, thật không ý tứ. . ." “Sưu - "

Một viên đá vụn đột nhiên phá không bay đến, bay qua sát quần ngủ, mang theo một mảnh ý lạnh.

Bình Luận (0)
Comment