Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 452 - Có Thể Đi Không?

Chương 452 - Có thể đi không?
Chương 452 - Có thể đi không?

Lý Thanh Diễm lắc đầu, liếc qua hướng cung thành:

"Nhị ca và tam ca kia của ta cũng muốn đi cùng."

Nghe nói như thế, Hứa Nguyên hơi nắm chặt nắm đấm. Lý Diệu Huyền kia thật là độc ác. . .

Tam hoàng tử chính là thân huynh đệ của Thái tử, nói là phụ tá đắc lực của đảng Thái Tử cũng không quá đáng chút nào, mà Nhị hoàng tử lại là đối thủ đoạt đích lớn nhất của Thái tử.

Hoàng đế đây là đang thúc đẩy, không phải chỉ nhằm vào tông môn, mà còn nhằm vào Phủ Tướng Quốc bọn họ. Hắn đưa dòng dõi ra tiền tuyến, Phủ Tướng Quốc cũng phải đưa.

Đã từng cộng đồng hữu nghị, đã từng cộng đồng lý tưởng khiến cho người ta phải cảm động, nhưng dưới thay đổi của thời gian và lòng người, dưới áp bách của tử vong, những thứ này đều không còn đáng tiền.

Thứ Lý Diệu Huyền muốn không phải là hứa hẹn, mà là đồ vật thực chất. Hứa An Hạc ngươi coi trọng người nhà, vậy thì đưa người nhà ngươi ra tiền tuyến, dùng cách này để chứng minh lập trường của Phủ Tướng Quốc các ngươi trên chiến sự Bắc Cảnh!

Đáy lòng có chút oán thầm, Hứa Nguyên mặt ngoài vẫn thử thăm dò hỏi một câu:

"Công chúa, ngươi nhìn tu vi này của ta. . . . Có thể không đi không?"

"Đại ca ngươi chính là người thừa kế Phủ Tướng Quốc, hẳn là không thể thoát thân để đi."

Lý Thanh Diễm đưa tay khẽ vuốt qua gương mặt Hứa Nguyên, mắt phượng nhu hòa:

"Yên tâm, bản cung sẽ cẩn thận bảo vệ ngươi thật tốt."

Sau khi nói xong thì Lý Thanh Diễm cười khẽ một tiếng, quay đầu rời đi.

Hứa Nguyên nhìn theo bóng lưng cao gầy kia đang dần dần biến mất sau lối rẻ, hắn trầm mặc một lúc rồi mắng nhẹ: “Mẹ nó.”

Khương Hà liếc mắt sang nhìn hắn một cái rồi nói: “Thô bỉ!”

Hứa Nguyên liếc lại: “Ông già nhà ngươi thì biết cái gì.”

Khương Hà xụ mắt, trả lời: “Vậy ngươi nói thử xem lão nhân như ta không hiểu cái gì?”

Hứa Nguyên dựa vào ghế dựa, hai chân bắt chéo, miệng cười nhếch: “Vừa rồi ngươi chưa nghe thấy à? Sự an toàn của ta được bảo hộ bởi Lý Thanh Diễm.”

Khương Hà nhíu mày: “Vậy thì sao?”

“Thế nên ta mới nói ngươi không biết cái gì cả.”

Nếp nhăn trên mặt của Khương Hà run run, bộ dạng tức giận, khi y đang muốn phát tác thì Hứa Nguyên chợt cười ha hả rồi giải thích: “Khương lão đầu, đạo lý rất đơn giản mà thôi, không lẽ ngươi không thấy chuyện tam công tử của phủ Tướng Quốc đi tới Bắc Cảnh được một vị công chúa như Lý Thanh Diễm bảo hộ có vấn đề à?”

Khương Hà nghe tới đây thì lộ ra ánh mắt cổ quái, im miệng không nói.

Hứa Nguyên nhìn theo phương hướng Lý Thanh Diễm vừa rời khỏi thì lắc đầu: “Bản thân ta hoàn toàn không nhìn thấu được vị công chúa này, không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì nữa.”

Khương Hà không lạnh không nhạt: “Nàng sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?

Hứa Nguyên cười cười rồi khoát tay: “Lời vừa rồi chỉ là đánh giá của ta đối với vị hôn thê của mình mà thôi, không phải là ta lo lắng nàng sẽ gây bất lợi cho ta.”

Sau đó hắn dừng một nhịp, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng: “Đương nhiên, đây cũng chỉ là tương đối mà thôi.”

“Ta có một trực giác, nếu như cần thiết cho đại cục thì vị công chúa này hoàn toàn có thể bán lão công của mình ra làm mồi dụ.”

“Một nữ tử nhiễm mấy chục vạn oan hồn trên tay, vẻ dịu dàng cũng phải chào thua trước thiết huyết…”

Khương Hà nghe tới đây thì nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên một lúc, y không nói tiếp về vấn đề này mà chỉ hỏi: “Lão phu không hứng thú với chuyện riêng của ngươi, nhưng nếu như tiểu tử ngươi đi theo Vũ Nguyên tới đây hẳn là có chuyện khác tìm lão phu đúng không?”

Hứa Nguyên nghe vậy thì ngồi thẳng người, hắn đến tìm Khương Hà là vì chuyện khác, hắn cười ha hả rồi nói: “Ta tới đây là vì muốn nhờ Khương lão, hoặc nói đúng hơn là Cách Vật Viện của ngài giúp ta một vấn đề nhỏ.”

Khương Hà không hề nghe hết câu đã trực tiếp đánh gãy lời của Hứa Nguyên: “Muốn lão phu giúp ngươi một chuyện nhỏ sao? A… Ngươi có thể từ từ suy nghĩ trong mơ đó.”

Có việc cầu người nên Hứa Nguyên vẫn tiếp tục nịnh nọt: “Khương lão… Ngài đừng vội cự tuyệt.”

Tầm mắt của Khương Hà lãnh đạm, âm thanh già nua nhưng âm vang hữu lực: “Không có tiền.”

“Nhưng mà nếu như ngươi muốn nhờ lão phu hỗ trợ thì cũng không phải là không thể được…”

Khương Hà sau đó liếc sang Hứa Nguyên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve ngón cái.

Hứa Nguyên thấy hành động này thì cũng hiểu, khóe mắt nhảy liên tục.

Những lão già này thật sự, ai cũng chỉ chăm chăm tới tiền.

Nhưng dù thở dài một tiếng, Hứa Nguyên vẫn nhịn đau lấy một chồng ngân phiếu từ trong Tu Di Giới ra, giá trị vạn lượng: “Nhiêu đây đã đủ chưa?”

Khương Hà thấy một màn này thì hai mắt nhanh chóng sang lên, đưa tay muốn lấy, nhưng lại bị Hứa Nguyên đè xuống: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tiểu tử ngươi lấy tiền ra không phải là muốn đưa cho lão phu sao?”

“Yêu cầu ta còn chưa nói mà, ai biết ngươi có đổi ý hay không?”

Hai bàn tay ấn lên chồng chi phiếu, nhất thời hai bên đều rơi vào trầm mặc.

Mái tóc bạc trắng của Khương Hà hơi run lên, thanh âm vẫn không lạnh không nhạt như trước: “Ngươi, ngươi đang sỉ nhục phẩm tính của lão phu đó.”

“Xoẹt!”

Hứa Nguyên cười xùy một tiếng: “Phẩm tính của ngươi sao? Lão đầu nhà ngươi cùng lão đầu Hoa Hồng kia thậm chí còn lừa cả tiền mừng tuổi của bốn huynh muội chúng ta, giờ đây ngươi còn nói phẩm tính nữa à? Miệng nói là hỗ trợ chúng ta kiếm tiền, bây giờ ngay cả một đồng cũng không thấy.”

Mặt mo của Khương Hà đỏ ửng, nhưng tay của hắn vẫn đặt trên chồng ngân phiếu kia, không có ý định buông tay tý nào, hắn nói tiếp: “Được rồi, ngươi muốn ta hỗ trợ cho ngươi việc gì.”

Hứa Nguyên nghe vậy thì cũng dứt khoát nói: “Ta muốn ngươi giúp ta chế tạo một loại đan dược.”

“Cấp bậc gì?”

Khương Hà hỏi lại.

Hai đôi mắt của Hứa Nguyên lấp lóe, vô ý thức hỏi: “Cấp bậc? Cấp bậc gì? Đan dược còn phân chia cấp bậc nữa sao?”

Khương Hà nghe vậy thì nhanh chóng đâm chọt lại: “Tam thiếu gia quả nhiên là không dính khói lửa nhân gian, có thể ăn đan được cao cấp cấp Ất như là ăn kẹo, ngươi ăn nhiều đan dược cấp Giáp như vậy rồi mà còn không biết đan dược cũng phân chia phẩm cấp sao?”

Bình Luận (0)
Comment