Việc này Hứa Nguyên quả thật không rõ lắm.
Dù sao bản thân hắn cũng không cần tự đi mua.
Nếu như muốn đan dược thì hắn trực tiếp hỏi thăm lão quản gia là được, mà lão quản gia cũng chỉ nói những hạng mục cần chú ý cùng với tác dụng của đan dược đó cho hắn.
Mà lúc này Khương Hà lại nhẹ giọng nói tiếp: “Cấp bậc của đan dược được chia làm ba cấp, phân biệt lần lượt là Giáp, Ất, Bính, mỗi một loại đều chia ra làm ba bậc là thượng trung hạ, có thể nói là tất cả tổng cộng có chín bậc đan dược, ngươi muốn mua loại nào?”
Hứa Nguyên hơi hơi suy nghĩ, hắn thấp giọng nói: “Loại mà ta muốn mua hẳn là cấp Giáp thượng đẳng.”
“Cấp Giáp thượng đẳng”
“Đúng vậy, hẳn là cùng đẳng cấp với lại Huyết Linh Dung Thân Dan.”
Khương Hà hít sâu một hơi, ngữ khí hơi chói tai, y nhìn xấp ngân phiếu dưới tay mình: “Huyết Linh Dung Thân Đan không nằm trong các phẩm cấp của đan dược khác, chỉ tốn năm vạn lượng mà muốn nghiên cứu ra đan dược đẳng cấp này sao? Tiểu tử ngươi đang nói đùa à?”
Hứa Nguyên nhíu mày: “Không đủ tiền sao?”
Khương Hà tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi thật sự không biết chi tiêu khi nghiên cứu chế tạo ra một viên đan dược lớn tới mức nào đâu! Bình thường nếu như muốn chế tạo một viên đan dược cấp Ất đều đã tốn hơn mấy trăm ngàn lượng rồi, dược liệu để chế tạo đan dược cấp bậc như Huyết Linh Dung Thân Đan đều là loại có tiền cũng khó mua được, bình thường một lò đã là mấy chục vạn lượng, nếu như muốn chế tạo ra một loại dược mới thì số tiền là gấp mười lần.”
Hứa Nguyên há to miệng, hắn thật sự bị số tiền to lớn cần để phát minh ra một loại đan dược mới dọa sợ.\
Khương Hà thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Với lại việc nghiên cứu một loại đan dược mới nào cũng là một cái động không đáy, cần phải thử đi thử lại từng loại dược tính và tổ hợp chúng lại với nhau, lỡ như có một loại dược liệu không thể mua được thì có thể nói là tất cả công sức trước đó đều đổ xuống sông xuống bể hết.”
Vừa dứt lời thì Khương Hà đưa tay ra khỏi xấp ngân phiếu kia.
Hắn không muốn biết mục đích tiểu tử Hứa Nguyên chế tạo ra đan dược mới là gì, nhưng chi tiêu to lớn như vậy chắc chắn Hứa Ân Hạc sẽ không cho phép.
Chỉ cần Hứa Ân Hạc không cho phép thì bản thân Hứa Nguyên không thể nào có được nhiều tiền như vậy.
Trong lúc nhất thời không gian xung quanh trở nên yên lặng.
Sau khi im ắng một lúc thì Khương Hà từ từ đứng lên: “Được rồi, việc của Cách Vật Viện rất nhiều, lão phu đi trước.”
“Vân… Vân, đợi một chút.”
Hứa Nguyên bỗng nhiên lên tiếng gọi Khương Hà lại, sau đó hắn từ từ móc ngân phiếu ra.
Một xấp, hai xấp.
Xấp thứ ba, hắn vẫn cứ tiếp tục lấy tới khi nào ánh mắt của Khương Hà bắt đầu không thể tự khống chế được mà run lên thì hắn mới chịu dừng lại.
Hai mắt của Khương Hà trừng lớn, y nhìn bảy tám chồng ngân phiếu nằm trên bàn với vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là hơn bốn triệu lượng đó…
Giọng của Khương Hà cũng trở nên có chút cà lăm: “Tiểu tử nhà ngươi đào đâu ra nhiều bạc như vậy?”
Hứa Nguyên cười rồi buông tay: “Tất cả là nhờ Vạn Tượng Tông!”
Khương Hà bỗng khôi phục lại gương mặt tươi cười, y cười ha hả rồi ngồi lại vào ghế: “Những bạc đó không phải đã được chia xong rồi à? Bản thân ngươi lại có thể vụng trộm giấu được nhiều như thế này!”
Hứa Nguyên lắc đầu cười khẽ: “Trong Vạn Tượng Thành không phải chỉ có một tông môn là Vạn Tượng Tông giàu có đâu? Trong lúc chiến loạn tổn thất một chút cũng có thể hiểu được mà, đúng không?”
Khương Hà cũng không muốn hỏi thăm kỹ càng, sau khi trầm ngâm một lúc thì y nghiêm túc nói với Hứa Nguyên: “Trường Thiên, ngươi giữ lại số bạc này là vì mục đích chế tạo loại đan dược mà ngươi nói phải không?”
Hứa Nguyên trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy.”
“Lão phu có thể hỏi vì sao ngươi lại làm như vậy được không?”
Hứa Nguyên lắc đầu, hắn gõ nhẹ vào bàn mấy cái rồi nói: “Nếu như có thể thì ta mong Khương lão ngài có thể giấu phụ thân ta chuyện này.”
“Nếu như vẫn không đủ tiền hay là gặp phải phiền toái gì thì có thể liên hệ ta, ta còn có cách để kiếm thêm tiền.”
“Đúng rồi… Nếu như có cần loại dược liệu gì thì ta cũng có cách.”
Sự thật chứng minh, suy đoán của Hứa Nguyên đối với Bắc Cảnh là chính xác.
Sau khi mưu đồ bí mật với Khương Hà xong thì Hứa Nguyên rời khỏi Lộc Thiên Uyển, sau đó hắn đi tới Kiếm Các rồi bị Hứa Trường Ca tìm được.
Bình thường rất kiệm lời, nhưng lần này Hứa Trường Ca sau khi gặp hắn thì lại nói cho hắn rất nhiều chuyện, cả lợi và hại.
Tổng kết lại thành một câu.
Hoàng tộc và bọn hắn đều cần đặt vào một ít thẻ đánh bạc trong việc của Bắc Cảnh, tác dụng là để tin tưởng lẫn nhau.
Dòng dõi của cả hai đều được phái ra ngoài tiền tuyến.
Sau khi nghe xong thì Hứa Nguyên nhìn về vị đại ca đang trên đường đi tới Kiếm Các cùng với hắn, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nói ngắn gọn là tam hoàng tử cùng với nhị hoàng tử sẽ được đưa qua phía Tông tiên sinh, còn ta thì đi theo Vũ Nguyên tới Vũ Lâm Quân, phải không?”
Hứa Trường Ca sắc mặt lạnh lùng, nhưng sắc mặt của Đan Phượng lại trở nên lo lắng: “Đúng vậy, đây là bảng giá mà Lý Diệu Huyền ra cho phụ thân.”
Hứa Nguyên nhìn ngước lên bầu trời xanh lam phía trên một lúc rồi phun ra hai chữ: “Ta đi.”