Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 454 - Chương 454 - Chưa Ai Dám Ra Tay

Chương 454 - Chưa ai dám ra tay
Chương 454 - Chưa ai dám ra tay

Hứa Trường Ca nhíu mày, thấp giọng nói: “Phụ thân cùng với Lý Huyền Thương vẫn còn đang thương nghị chuyện này, trước khi xác định rõ ràng không cần gấp gáp như vậy, có lẽ cuối cùng sẽ chọn ta và thái tử hai người ra ngoài tiền tuyến không chừng.”

Bởi vì chiến sự của Bắc Cảnh nên Hứa Trường Ca cùng với thái tử đều đã từng đi sứ tới Bắc Man Vương Đình để thương nghị đình chiến.

Nói cách khác thì khi người còn chưa rời kinh thì vẫn còn có cơ hội thay người khác đi.

Hứa Nguyên cười lắc đầu: “Hứa Trường Ca, nếu như ngươi đi Bắc Cảnh thì tông môn có cơ hội để ngươi có đi mà không có về.”

Hứa Trường Ca quét mắt nhìn Hứa Nguyên một cái, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt: “Tông môn vẫn luôn muốn ta chết từ xưa, nhưng đến nay vẫn chưa ai dám ra tay.”

Hứa Nguyên trợn trắng mắt, hắn hơi bất đắc dĩ trước vị đại ca tự tin có phần thái quá này: “Tu vi của Hứa Trường Ca ngươi tuy cao, nhưng hiện tại chiến trường đã có hơn một triệu quân, thế cục cực kỳ hỗn loạn, ngươi lại là người thừa kế duy nhất trên danh nghĩa của phủ Tướng Quốc chúng ta, còn lại là phái chủ chiến nữa, nếu như có cơ hội thì bọn hắn sẽ không tiếc đại giới để giết chết ngươi.”

Nói xong thì Hứa Nguyên lộ ra dáng vẻ lưu manh: “Mà ta thì khác, trong mắt bọn hắn ta thật sự là một tên hoàn khố, tông môn sẽ không mạo hiểm một cái giá lớn để giết ta rồi gánh chịu lửa giận của phụ thân đâu.”

Hứa Trường Ca lạnh lùng nhìn Hứa Nguyên một cái: “Hồ nháo, với tu vi ít ỏi của ngươi thì phái ngươi đi Bắc Cảnh khác nào bắt ngươi đi chịu chết.”

Khóe mắt của Hứa Nguyên nhảy lên, nhưng sau đó hắn chỉ có thể thở dài rồi nói một cách từ từ: “Hoàng tử thủ biên giới, Quân Vương tử xã tắc.”

“Những hoàng tử kia cũng đi, vì sao ta không đi được?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh trầm mặc.

Sau khi đi được một khoảng xa thì Hứa Trường Ca mới mở miệng nói: “Trước khi mẫu thân qua đời… Ta đã đáp ứng nàng rằng phải bảo vệ các ngươi cẩn thận.”

Hứa Nguyên ngoái lại nhìn Hứa Trường Ca rồi cười nói: “Đại ca, nhận ân huệ thì gánh trách nhiệm, không thể để cho phụ thân khó xử vì ta mãi được.”

“Huống chi nếu như muốn chấp chưởng phủ Tướng Quốc thì hiện tại ta còn thiếu rất nhiều thứ, nếu như chỉ luôn luôn bảo hộ sẽ chỉ khiến cho ta trở thành một người đàm binh trên giấy, mặc dù lần đi Bắc Cảnh này mạo hiểm nhưng lại không thể thiếu được.”

Vừa dứt lời thì ánh mắt của Hứa Nguyên trở nên sắc bén, không có chút nào lui nhường: “Một tuần sau ta sẽ đi theo Vũ Nguyên để đến Bắc Cảnh.”

Bên trong Kiếm Các, Phượng Cửu Hiên nhìn hai đứa cháu trai đang đứng ở đằng xa thì âm thầm thở dài, quay người rời khỏi.

Chín ngày sau, đêm tối, tại Thiên Vân Cung.

Khách khứa ở đây rộn ràng và ồn ào, quần áo bồng bềnh vô số.

Bởi vì lần tao ngộ trước, tứ thiếu của kinh thành hiện tại vẫn tụ hội ở Đại Đường Nhã Tòa.

Hứa Nguyên cùng Lý Quân Vũ là hai người đến đầu.

Dù sao hai người bọn hắn cũng không có chuyện gì làm, là người rãnh rỗi nhất.

Vương Thái Bình cùng Cung Nguyên Tăng đều là người có chức quan, mặc dù trong nhà có bối cảnh nhưng cũng phải tôn trọng áo quan đang mặc trên người.

Tuy nhiên dù cho có uống qua ba lượt rượu rồi hai người bọn hắn vẫn chưa tới.

Uống rượu, nghe hát.

Vị tiểu tỷ phục vụ mặc một thân cung trang màu đen, y phục trễ ngực, đùi ngọc lúc ẩn lúc hiện đằng sau tà áo đen, có thể thấy được đôi vớ đen trên đó.

Nhìn tiểu tỷ phục vụ mặc đồ này thì Hứa Nguyên liếc mắt nhìn sang Lý Quân Vũ ngồi cạnh: “Ta nghe nói những phục vụ trong gánh hát mới mở này đều là đệ tử của Loạn Thần Tông phải không?”

Lý Quân Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu tỷ tỷ đang khiêu vũ trên đài kia rồi vểnh mặt, bắt chéo chân, thuận miệng trả lời lại: “Đúng, mới mở, không phải Trường Thiên ngươi đã đính hôn với Vũ Nguyệt rồi à? Sao lại gọi chúng ta ra đây tụ hội thế?”

Hứa Nguyên mỉm cười rồi đáp: “Việc ta đính hôn với việc ta ra đây có liên quan hay xung đột gì à?”

Lý Quân Vũ trợn trắng mắt rồi trả lời: “Ngươi không sợ vị nữ sát thần kia chặt ngươi sao?”

“Nữ sát thần?”

Hứa Nguyên cảm thấy miêu tả của Lý Quân Vũ đối với Lý Thanh Diễm có chút buồn cười: “Ngươi đang nói Vũ Nguyên à?”

Lý Quân Vũ nhếch miệng: “Chứ còn ai nữa? Trước kia cha ta nói vong hồn chết dưới tay của nữ nhân này không ít hơn trăm vạn, loại nữ nhân này có thể cho phép ngươi tới những nơi như này sao?”

Hứa Nguyên thở dài: “Đừng có nghe nhầm đồn bậy, mặc dù đó là sự thật, ta cũng cảm giác nàng hơi bá đạo một chút nhưng tổng thể nàng vẫn rất không tệ.”

“Không tệ?”

Lý Quân Vũ nhíu mày, chế nhạo: “Mới nói chuyện và gặp mặt được mấy lần mà ngươi đã nói chuyện dùm nàng rồi à?”

Hứa Nguyên buông tay, cười nhạt: “Dù sao nàng cũng là hôn thê của ta.”

“Xinh đẹp không?”

Lý Quân Vũ bỗng nhiên hỏi lại một cách hứng thú.

Hứa Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt của y rồi hỏi: “Sao? Ngươi có hứng thú với người đã có gia đình rồi à?”

Lý Quân Vũ nếm thử một ngụm rượu ngon trong tay rồi lắc đầu, trả lời: “Ta không thích loại nữ nhân đó, tối nằm ngủ chung ta sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rơi đầu.”

“Nhưng mà thấy thái độ của ngươi nên ta mới đoán nàng rất xinh đẹp.”

Hứa Nguyên hơi nhớ lại một chút rồi cười nói: “Hẳn là xinh đẹp hơn ngươi một chút.”

Sau khi dừng một lúc thì Hứa Nguyên liếc nhìn ngực của Lý Quân Vũ: “Nhưng mà không biết nàng có buộc ngực giống như hay không.”

Lý Quân Vũ buồn cười, lắc đầu nói: “Thứ này không hề thoải mái tý nào, mặc vào rất khó chịu, chỉ khi nào ra ngoài đi chơi ta mới mặc mà thôi.”

“Đừng chia sẻ kinh nghiệm với ta, ta không cần dùng đến.”

Hứa Nguyên than thở.

Lý Quân Vũ trợn trắng mắt, sắc mặt của y dần dần đỏ ửng vì rượu ngon, sau khi nằm lên đệm thì Lý Quân Vũ giơ chân đặt lên đùi của Hứa Nguyên rồi nói: “Ấn một chút giúp ta, luyện một ngày, mệt chết rồi.”

“Ngươi thật sự không hề khách khí tý nào.”

Hứa Nguyên cười cười nhưng cũng không cự tuyệt: “Dám bắt bản công tử xoa bóp chân cho ngươi.”

Lý Quân Vũ cảm nhận xúc cảm được truyền từ chân lên rồi khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng đâu có kháng cự đâu? Nói thật đi, lần này hẹn chúng ta ra đây ngươi muốn nói chuyện gì?”

Hứa Nguyên cười nhạt, vừa xoa bóp vừa nói: “Ta… Ngày mai ta phải ra Bắc Cảnh rồi, nên giờ ta muốn tới đây để cáo biệt.”

Bình Luận (0)
Comment