Hầu công công là người thông minh, y hiểu được lời mà tam hoàng tử muốn nói: “Ý của ngài là…”
Lý Quân Khánh xoa xoa cái chén trong tay, trong mắt hiện rõ một vệt hàn quang: “Ta đoán rằng những tên man di kia muốn biến Đông Doanh thành một thuộc địa tuyến đầu, về phần sau này thì… Ha ha, ta phải tìm phụ hoàng yêu cầu một số binh lính để đi qua bên kia một chuyến.”
Hầu công công nghe vậy thì sững sờ, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, ngữ khí trở nên gấp rút: “Điện hạ đang muốn…”
Lý Quân Khánh lườm Hầu công công một chút rồi nói một cách đương nhiên: “Phụ hoàng không phải là Hứa công, người không quan tâm con cái của mình như Hứa công đâu.”
Hầu công công nghe vậy thì không biết nói gì.
Y theo tam công tử đã được hai mươi năm, đương nhiên y hiểu ý của tam công tử là gì, vị chủ nhân này của hắn lại dự định chạy trốn…
Sau khi chiến sự ở Bắc Cảnh kết thúc thì Đế Kinh chắc chắn sẽ biến thành trâm tâm của gió lốc, thậm chí Tông Môn chi loạn rất có thể sẽ mở màn.
Đến lúc đó Doanh Châu có loạn cỡ nào thì cũng không thể loạn bằng Đại Viêm được.
Nếu như xử lý một cách ổn thỏa thì còn có thể hóa thân thành một vị thổ hoàng đế nữa.
“Tiến công Đại Viêm?”
Thư phòng bên trong phủ Tướng Quốc, phong cách trang nhã cổ xưa.
Lời này vừa dứt thì toàn bộ thư phòng trở nên yên tĩnh.
Sau khi trở về phủ Tướng Quốc thì Hứa Nguyên lập tức đi tìm lão cha của mình để nói chuyện, nhưng mà hắn không tìm được lão cha, chỉ tìm được Hứa Trường Ca đang xử lý sự vụ mà thôi.
Hứa Nguyên nhìn Hứa Trường Ca với ánh mắt cổ quái.
Hứa Trường Ca ngồi giữ thư phòng, trong tay cầm công văn vừa nhìn vừa đáp lại: “Đúng thế, theo phân tích của Hắc Lân Vệ thì là như vậy.”
Hứa Nguyên không biết nói gì.
Được rồi, hắn còn tưởng phủ Tướng Quốc còn chưa biết gì, ai ngờ giờ đây ngay cả phân tích cũng đã có luôn rồi.
Sau khi dừng lại một chớp mắt thì Hứa Nguyên hỏi lại: “Chuyện trọng yếu như vậy mà phụ thân vẫn chưa có ý gì sao?”
Hứa Trường Ca nhìn Hứa Nguyên một cách buồn cười: “Chuyện này trọng yếu sao?”
“Vậy nó không trọng yếu sao? Một đế quốc cường đại chuẩn bị…”
“Trường Thiên.”
Hứa Trường Ca đánh gãy lời Hứa Nguyên, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Ngươi hiện tại vẫn chưa tiếp nhận việc nhà nên không biết rõ, mười bốn châu của Đại Viêm đã đủ rồi, không cần triều đình xuất thủ, nếu như chịu đồng lòng thì tất cả tông môn của một châu đã đủ sức tiêu diệt toàn bộ Đông Doanh rồi.”
“Mà những tên man di tóc vàng kia đã lên đảo được ba tháng, bọn hắn không ngừng điều quân thêm những vẫn không thể đánh bại hoàn toàn đám giặc Oa kia, đến hiện tại Đông Doanh mới chỉ mất một phần tư lãnh thổ mà thôi.”
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm: “Chúng ta không cần nhúng tay vào sao?”
Hứa Trường Ca cười nhạt một cái: “Đã nhúng tay rồi, Thiên An Thương Hội đã liên hệ với một đầu lĩnh của đám giặc Oa kia để giao dịch quân giới với những khoáng sản đặc thù trên đảo bọn hắn.”
Hứa Nguyên yên lặng một lúc rồi thở dài một hơi: “Ý của ta là chúng ta có nên tạo thêm phiền toái cho đám giặc Oa cùng với đám man di tóc vàng kia không? Như vậy thì bọn hắn chó cắn chó, chúng ta cũng thừa cơ phái Hắc Lân Vệ dựng lên mạng lưới tình báo bên đó, tốt nhất là có thể thâm nhập vào lãnh thổ của những tên tóc vàng kia.”
Hứa Trường Ca khoát tay áo: “Được rồi, những chuyện này không cần ngươi phải quan tâm đâu, nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, ngày mai lên đường đi Bắc Cảnh rồi.”
Lời vừa dứt thì Hứa Trường Ca dừng lại một lúc, y thả công văn xuống rồi nói: “Trường Thiên, ngươi chưa từng chứng kiến chiến trường thật sự là như thế nào, lần này đi tới Bắc Cảnh phải bám chặt Vũ Nguyên.”
Ngày hôm sau, cổng Bắc Hoa.
Trước khi tia nắng ban mai ló dạng, toàn bộ tòa thành lớn vẫn đang bị bao phủ bởi một màn đêm tăm tối nhất trước bình minh.
Cổng thành khổng lồ kia rộng mở, và dưới sự chiếu sáng của những chiếc đèn lồng lớn rực rỡ, nó trông giống như miệng của một con thú khổng lồ.
Thành lớn ở vùng nội địa Đại Viêm thiết lập các trạm kiểm soát vào ban đêm nhưng không đóng cửa thành và xuất nhập các vật tư cần thiết cho hàng ngàn bá tánh mỗi ngày.
Mà giữa mấy ngàn đoàn xe buôn này, một đoàn người chỉ có bảy, tám chiếc xe ngựa nương nhờ bóng đêm cuối cùng ấy mà lặng lẽ rời khỏi đế kinh, thong dong lái về phương Bắc…
Trên quan đạo, đám yêu thú đàng trước bắt đầu tăng tốc dần, tiếng vó ngựa vang đi xa.
Mà trong chiếc xe ngựa ở trung tâm của đoàn xe này, Hứa Nguyên lẳng lặng ngồi tu luyện ở chỗ của mình, bên cạnh là Lý Thanh Diễm đang nhắm mắt dưỡng thần, còn đối diện thì có hai người quen cũ ngồi vào.
Nhị hoàng tử Lý Chiếu Uyên và Tam hoàng tử Lý Quân Khánh.
Lý Quân Khánh cầm bình rượu Thanh Hoa còn lại từ tối qua rồi tự rót tự uống, Lý Chiếu Uyên thì đọc một quyển sách không rõ nguồn gốc.
Toa xoe lắc lư nhẹ nhàng theo vó ngựa của yếu thú ở phía trước, bốn người đứng đầu thế hệ thứ hai của Đại Viêm phải chen nhau trên một chiếc xe ngựa kém sang này, nhìn vào chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Xe ngựa yên tĩnh, bốn người bọn họ không ai lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh xào xạc lật sách cổ của Lý Chiếu Uyên.
Không biết đã bao lâu, Lý Quân Khánh chậm rãi đặt chén rượu xuống, đột nhiên cười nói:
“Nhị ca, ngươi đọc sách gì mà đọc cả ngày nay vậy?”
Lời vừa nói ra, tay đang lật sách của Lý Chiếu Uyên hơi dừng lại, hắn mỉm cười:
“Một số phong tục tập quán ở lãnh thổ phương Bắc.”
Lý Quân Khánh nghe thấy lời này, hắn thở ra một hơi dài, dựa vào chiếc giường mềm phía sau:
“Phong tục tập quán? Nhìn cái đó làm gì chứ?”
Khuôn mặt mày kiếm mắt tinh của Lý Chiếu Uyên bình tĩnh:
“Tam đệ, Bắc Cảnh hỗn loạn, nếu lỡ như bị lạc ở bên ngoài, hiểu biết phong tục thì ít nhất cũng có thể ngụy trang bản thân một chút.”