Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 458 - Chương 458 - Nếu Như Tò Mò

Chương 458 - Nếu như tò mò
Chương 458 - Nếu như tò mò

“Thì ra là thế.”

Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, nhắc nhở mọt cách thiện ý: “Vậy hoàng tử điện hạ nên cẩn thận, phàm có một chắc chắn có hai, lần đi Bắc Cảnh này hẳn là không yên ổn đâu.”

Lý Quân Khánh cười một cách không quan tâm: “Đám giặc Oa này không rãnh tới mức phái người đi đối phó ta đâu.”

“Vì sao nói thế?”

Hứa Nguyên nhíu mày.

Lý Quân Khách liếc mắt nhìn Chử Tĩnh Di một cách đầy hứng thú: “Theo nữ nhân này nói thì Đông Doanh đang bị một đám quỷ tóc vàng xâm lược từ biển vào.”

“A?”

Nghe được những lời có chút trêu chọc của Lý Quân Khánh thì trong đầu Hứa Nguyên giật mình không thôi.

Đông Doanh bị tóc vàng xâm lấn sao?

Sự kiện Hắc Thuyền sao?

Nhưng chỉ trong một chớp mắt Hứa Nguyên đã lấy lại tinh thần, không biểu hiện ra ngoài.

Với trình độ Võ Đức dồi dào như Đại Viêm hiện tại thì đừng nói là Hắc Thuyền, cho dù là hàng không mẫu hạm cũng sẽ bị đánh nát mà thôi.

Hứa Nguyên thở dài một hơi rồi nỉ non một cách đầy hứng thú: “Man di tóc vàng sao? Vượt qua biển khơi để xâm lấn Đông Doanh, bọn hắn có thể đánh thắng được sao?”

Lý Quân Khánh giương cầm rồi hơi suy tư một lúc, trả lời: “Nghe tỳ nữ này của ta nói thì hệ thống tu vi của những tên man di kia hơi khác so với Đại Viêm của chúng ta, nhưng mà chiến lực đỉnh tiêm của bọn hắn cũng không phải là quá mạnh, nhưng những vũ khí bọn hắn bắn ra khá là đối phó trên chiến trường, còn lại thì những bí thuật có uy lực lớn kia cũng cần chú ý.”

“Về phần Đông Doanh thì… Chắc chắn không phải là đối thủ của đám quỷ tóc vàng kia rồi, trong thời gian ba tháng bọn hắn đã bị xâm lược một phần tư lãnh thổ của mình.”

Hứa Nguyên nghe xong những thông tin này thì như có suy nghĩ.

Thế giới này có vẻ còn lớn hơn hắn tưởng tượng một ít.

Mà lúc này bỗng nhiên Lý Quân Khánh cười ha hả rồi nói: “Hứa công tử đang lo lắng đám man di kia phải không?”

Lý Quân Khánh nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Nguyên rồi cười hắc hắc, y xích lại gần một chút rồi nói một cách thần bí: “Nếu như ngươi có hứng thú với những tên tóc vàng kia thì sau khi việc ở Bắc Cảnh kết thúc ngươi sẽ có cơ hội tìm hiểu, sắp tới ta có một số giao dịch với Đại Danh của Đông Doanh, trong gánh hát mới sắp được mở bọn hắn sẽ vận chuyển một số nữ lang tóc vàng từ bên kia tới, chắc chắn chỉ có một mình ta có.”

“…”

Ánh mắt của Hứa Nguyên hơi co lại, lập tức hỏi: “Nếu như điện hạ có lòng thì ta thật sự muốn học tập ngôn ngữ của dị vực.”

Vừa dứt lời thì đột nhiên Hứa Nguyên hỏi: “Nhưng không phải điện hạ ngươi mới lừa tiền của tên Đại Danh kia sao? Hắn còn nguyện ý làm ăn cùng ngươi à?”

Lý Quân Khánh chỉ cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Hứa Nguyên: “Đông Doanh hiện tại rất loạn, không phải chỉ có một người tự xưng là Đại Danh đâu, bản hoàng tử nếu như muốn làm ăn thì đương nhiên sẽ tìm người lớn nhất rồi.”

Hứa Nguyên nghe như vậy thì cũng biết rõ tên cháu trai này muốn làm gì.

Không nhiều lời nữa, Hứa Nguyên từ từ đứng dậy rồi vỗ vai Lý Quân Khánh nói: “Được rồi, bản công tử chờ đợi gánh hát mới điện hạ chuẩn bị mở.”

Lý Quân Khánh ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Chỉ cần tam thiếu đừng có hủy gánh hát mới của ta là được rồi.”

Lời vừa dứt thì cả hai đều trầm mặc, nhìn nhau rồi cười.

“Xin cáo từ trước, tam hoàng tử điện hạ, ngày mai tái kiến.”

“Vậy thì không tiễn, ngày mai gặp ở Bắc Môn.”

Lý Quân Khánh vẫn ngồi tại chỗ, y nghiêng mắt nhìn theo bóng lưng từ từ rời đi của Hứa Nguyên, khi thấy hắn đã rời khỏi thì y tựa về sau một cách lười biếng, thở dài nói: “Ai… May mà hôm nay Vân Thiên Cung chỉ làm một cái lễ khai trương, không phải là hoa khôi thi hội gì hết, nếu không thì tổn thất lớn rồi, đúng là ôn thần.”

Hầu công công nghe thế thì đi lên một bước, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài nói chuyện về Doanh Châu cho Hứa Nguyên là vì muốn thăm dò hắn phải không?”

Lý Quân Khánh nhún vai một cách không quan trọng: “Cũng không được tính là thăm dò gì, vấn đề cũng không lớn không nhỏ, phủ Tướng Quốc hẳn là đã biết rõ chuyện này rồi, ta đoán chừng bọn hắn cũng muốn nhúng một tay.”

Nói xong thì Lý Quân Khánh lấy một cái chén mới tinh ra, nhặt lấy bình rượu còn thừa lại của Hứa Nguyên rồi rót một chén, nói: “Ha ha, không ngờ hắn lại bỏ lại nhiều Thanh Hoa Nhưỡng như thế, thật là một kẻ có tiền.”

“Điện hạ, tên Hứa Trường Thiên này vẫn chưa chả tiền cho bình này.”

“…”

Lý Quân Khánh khựng lại.

Sau khi chửi thầm trong đầu một câu thì Lý Quân Khánh vẫn quay về chuyện chính, hắn cười ha hả rồi nói: “Hầu công công, những khỉ tóc vàng cùng với đám giặc Oa kia chó cắn chó như thế nào ta không quan tâm, nhưng đám khỉ tóc vàng kia sau khi vượt qua biển khơi vẫn có thể đánh tới mức đám giặc Oa bại lui thì cần phải quan tâm.”

Bình Luận (0)
Comment