Lý Quân Vũ trợn trắng mắt, nàng dùng nấm đấm thọc Hứa Nguyên một cái rồi nói: “Bản cô nương là Lý Quân Vũ, không phải Lý Thanh Diễm, càng không phải là Lý Thanh Diễm thứ hai.”
Hứa Nguyên hít hà một cái rồi cười nhẹ: “Dã tâm lớn thật.”
Lý Quân Vũ hừ nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Sau này bản cô nương sẽ không kém hơn nàng.”
Hứa Nguyên khẽ cong mắt, nói một cách ôn nhu: “Được rồi, ngươi là Lý Quân Vũ.”
Mà lúc này Lý Quân Vũ bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hứa Nguyên, nếu như có lúc nào ngươi cần ta thì ta sẽ sẵn sàng giúp ngươi.”
Đối mặt ở khoảng cách gần khiến cho Hứa Nguyên cảm nhận được rõ hơi thở của Lý Quân Vũ, hắn cũng thấy được vẻ nghiêm túc trong mắt nàng.
Nhưng hắn lại không đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Lý Quân Vũ cũng không nói nhiều nữa, nàng cầm rượu lên rồi uống một hơi hết sạch, quay người muốn rời khỏi.
Hứa Nguyên thấy thế thì vội giữ nàng lại rồi nói: “Hai tên tiểu tử Vương Thừa Bình cùng với Cung Nguyên Tăng vẫn chưa tới mà sao ngươi đã đi rồi? Lần đi này hẳn là rất lâu sau mới gặp lại được.”
Lý Quân Vũ khép hờ hai mắt, thở dài một tiếng rồi nói: “Trường Thiên, ngươi hồ đồ hay đang giả bộ hồ đồ thế? Phụ thân của hai người bọn hắn là người theo phe Hoàng Tộc, sau lần tụ hội trước với ngươi bọn hắn đều đã bị nhốt lại rồi.”
Nghe thế thì hai mắt của Hứa Nguyên trùng xuống.
Lý Quân Vũ chỉ cười cười, vỗ vỗ bả vai của Hứa Nguyên rồi nói: “Được rồi, bản cô nương phải đi, đừng nhớ ta, lần gặp mặt sau bản cô nương cho ngươi xem chân.”
Dứt lời nàng quay người rời khỏi.
Một lúc sau bóng lưng của Lý Quân Vũ cùng người hầu của nàng đã biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Nguyên.
Khung cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh, những khách khứa khi nãy đã rời đi gần hết rồi, chỉ còn một số nhân viên bị ép ở lại biểu diễn góp vui.
Toàn bộ Vấn Thiên Cung giống như bị một mình Hứa Nguyên bao hết.
Hắn ngồi trên giường sập tự rót tự uống, một chén lại một chén, trong lòng hơi có chút phiền muộn.
Lão cha của Vương Thừa Bình là thống lĩnh của Cấm Quân, đương nhiên là phe Hoàng đảng, nếu như lão cha của hắn có thể nắm được vị trí đó thì y có thể phát động chính biến bất kỳ lúc nào.
Mà lão cha của Cung Nguyên Tăng còn là một trong những trọng thần hiếm hoi có thể ngăn được cha hắn.
Nếu như thật sự lão cha đối đầu với hoàng tộc thì hắn không tránh khỏi đối đầu với những bằng hữu đó, nghĩ tới đây thì Hứa Nguyên chợt nhớ tới lời của lão a di khi trước.
“Có một số việc dù Trường Thiên không muốn làm nhưng vẫn bắt buộc phải làm, phụ thân ngươi cùng với Lý Diệu Huyền năm đó gần như đã giết hết tất cả bằng hữu xung quanh.
Hứa Nguyên thở dài một tiếng, hắn để ly rượu xuống rồi nghỉ ngơi một lúc, tính tiền hồi phủ, nhưng sau đó hắn thấy một bóng người quen xuất hiện ở cửa.
Tam hoàng tử khi thấy Vân Thiên Cung trống rỗng trước mắt thì sửng sốt không thôi, nhưng khi thấy được Hứa Nguyên đang ngồi uống rượu thì khóe mắt bắt đầu không ngừng run rẩy.
Mẹ nó.
Tên ôn thần này vẫn không chịu tha cho hắn à?
Hắn mở một gánh hát thì tên này tới hủy một cái!
Tam hoàng tử đưa tay ngăn việc tố khổ của tú bà lại, rồi hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn từ từ đi tới trước người của Hứa Nguyên rồi ngồi xuống bên cạnh y, cười nói: “Hứa tam thiếu, người nào không có mắt chọc tới ngươi vậy?”
Hứa Nguyên lắc đầu, y lấy một hai tấm ngân phiếu trị giá một ngàn lượng bạc ra rồi đặt lên bàn rượu: “Không có, đây là sản nghiệp của hoàng tử điện hạ sao? Vừa rồi náo loạn một trận với bằng hữu bị người khác hiểu lầm mà thôi.”
Tam hoàng tử thấy hai tờ ngân phiếu trước mặt thì cười ha hả nói: “Hứa tam thiếu khách khí rồi, đâu cần ngươi bồi thường làm gì.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay muốn lấy ngân phiếu đi.
“Điện hạ rộng lượng.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì trực tiếp thu ngân phiếu lại.
“…”
Lý Quân Khánh cạn lời.
Hứa Nguyên liếc hắn một cái, sắc mặt hơi buồn cười, nhưng sau đó ánh mắt của y lại đặt trên hai người sau lưng Lý Quân Khánh.
Một người là Hầu công công.
Còn một người khác thì hơi ngoài dự liệu của Hứa Nguyên.
Đây chính là thích khách từ Đông Doanh lúc trước tới đây để hành thích, tên Chử Tĩnh Di, trên người mặc một trang phục đen kịt, hơi giống với Ảnh Nhi, nhưng mà kiểu dáng giống với Đông Doanh hơn.
Tam hoàng tử thấy ánh mắt của Hứa Nguyên thì cũng không để ý hai ngàn lượng vừa rồi, hắn cười nói: “Gần nhất thu phục được một tỳ nữ, người Đông Doanh.”
Trong mắt Hứa Nguyên hiện lên vẻ hứng thú: “Người Đông Doanh sao? Tam hoàng tìm được ở đâu thế?”
Lý Quân Khánh cười híp mắt nói: “Một vị bằng hữu cùng chung hoạn nạn với ta bắt được nàng, tốn thời gian một tháng mới điều giáo được.”
“Bắt được?”
Trong mắt Hứa Nguyện hiện lên một tia nghi hoặc.
Lý Quân Khánh cười nói: “Một vị Đại Danh bên phía Đông Doanh tìm ta để mua quân giới, sao ta có thể bán đồ cho đám giặc Oa kia được chứ, nữ nhân này là người được phái tới đòi nợ.