Bởi vì dù cho cha hắn có lật ngược thế cờ thành công và khoác lên hoàng bào thì đến khi luận công ban thưởng, Trấn Tây Hầu dám nhận không?
Đương nhiên là không dám nhận rồi.
Vì vị trí hiện tại của Trấn Tây Hầu đã là gần cao nhất rồi, lên trên nữa sẽ là vị trí chắc chắn sẽ phản.
Lão cha của hắn dám nhận vị trí chắc chắn sẽ phản này là bởi vì phủ Tướng Quốc đã có đủ lực lượng chống lại Hoàng Tộc.
Mà phủ Trấn Tây thì còn thiếu rất nhiều.
Chọn phe không có chỗ tốt, mà chọn đội sai thì sẽ đưa theo cả nhà chôn cùng.
Ích lợi hoàn toàn không đi đôi với phong hiểm, nên trung lập mới là lựa chọn tốt nhất hiện tại cho Trấn Tây Hầu.
Hai người tự rót tự uống một hồi thì Lý Quân Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Ta phải đi Tây Cương.”
“A?”
Đột nhiên nghe được thông tin này khiến cho ánh mắt của Hứa Nguyên khi nhìn về Lý Quân Vũ giống như đang nhìn một quái vật: “Ngươi, Lý Quân Vũ, đi tới Tây Cương?”
Lý Quân Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nguyên với vẻ tức giận, dáng vẻ của nàng như muốn cầm chai rượu gõ vào đầu của hắn vậy: “Đúng, ta, Lý Quân Vũ, phải đi Tây Cương.”
“Không đùa à?”
Lý Quân Vũ nắm chặt nắm đấm, hỏi lại: “Ta không thể đi à?”
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu: “Ngươi đi du lịch sao?”
“Du cái đầu của ngươi.”
Lý Quân Vũ vốn là tính cách táo bạo, hiện tại nàng đã không nhịn được nữa mà đá Hứa Nguyên một cái.
Hứa Nguyên chớp mắt đã bắt được mắt cá chân của nàng, nhưng lực lượng cường đại đã khiến cho bàn tay của hắn hơi tê tê, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Má nó, ngươi làm thật à.”
Một cước này cực kỳ đột ngột.
Nếu không phải do lần đi Bắc Cảnh này nguy hiểm, hắn đã được Phượng Cửu Hiên huấn luyện một cách địa ngục trong một tuần này hắn cũng không thể cản được một cước này.
Mặc dù không thể ngộ ra thứ gọi là ý nhưng đối với loại công kích đột ngột này hắn đã có chút cảm giác.
Khi thấy mắt cá chân của mình bị bắt lại thì Lý Quân Vũ muốn dùng sức kéo chân về thì hia mắt của Hứa Nguyên xuất hiện một vệt huyết quang, Lý Quân Vũ không kéo chân về được: “Hứa Trường Thiên, buông tay.”
“Ta buông thì ngươi lại đánh ta nữa à, điên mới buông.”
Lý Quân Vũ không nói thêm gì, lẳng lặng vận dụng nguyên khí, một tay chống ở trên giường, chân còn lại bay lên đá thẳng xuống Hứa Nguyên.
“Hô!”
Tiếng xé gió vang lên.
“Ba!”
Hứa Nguyên lại nắm được chân kia của Lý Quân Vũ, nhưng lực lượng của đòn này hơi mạnh, hắn đã cảm thấy hơi chống đỡ không nổi.
Mặc dù Lý Quân Vũ tu quân trận nhưng tu vi cũng đã tấn cấp Tứ phẩm.
Do lực đạo hơi mạnh nhưng giường êm cũng trực tiếp sụp xuống.
Cảnh tượng vui mừng ở trong gánh hát chớp mắt đã biến thành yên tĩnh cực độ.
Hứa Nguyên hai tay cầm chân Lý Quân Vũ hất một cái, nàng mất thăng bằng nên ngã xuống giường.
Một lúc sau khi thấy người gây chuyện lại là tên ôn thần kia thì mọi người trực tiếp đứng lên tính tiền rời khỏi.
Uy danh còn hơn hẳn năm đó.
Dù là quan to hiển hách cũng không chống nổi khi tên nhị thế tổ này làm ầm lên.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà Vân Thiên Cung vừa khai trương liền trở nên cực kỳ vắng vẻ.
Sau khi náo loạn một trận thì Lý Quân Vũ nằm ngửa trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà không nhúc nhích.
Hứa Nguyên thấy thế thì cười ha hả, buông tay ra, hắn lắc lắc đốt ngón tay do quá đau nên đã trắng bệch của mình rồi nói: “Thật là, chỉ đùa một chút thôi, ta biết ngươi muốn giúp lão đầu tử của ngươi.”
Lý Quân Vũ không nhúc nhích, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà rồi nói: “Ta đánh ngươi không phải vì vấn đề này.”
“A?”
Hứa Nguyên giả bộ hồ đồ.
Lý Quân Vũ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Trường Thiên, việc đi Tây Cương là ý nghĩ của bản thân ta.”
Hứa Nguyên nhíu mày: “Không phải Tây Hầu bắt ngươi đi?”
Lý Quân Vũ nằm và nhìn thẳng vào mặt của Hứa Nguyên, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi có thể không biết, lão đầu tử nhà ta thật ra không muốn để ta tiếp nhận Trấn Tây Quân, thế nên ta mới phóng túng ở kinh thành này.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì trầm ngâm, nói: “Trấn Tây Hầu làm như thế hẳn là hắn có suy tính của riêng mình.”
Lý Quân Vũ nhếch miệng, truyền âm cho Hứa Nguyên: “Bỏ quân quyền, giữ bình an, ngươi cảm giác cách này có thật sự được hay không?”
Hứa Nguyên suy nghĩ một lúc cũng truyền âm lại: “Hiện tại triều đình bỏ mặc cho quân quyền phát triển là vì cần người ngăn cản sự phát triển của tông môn, một khi những thứ này bị dẹp bỏ hết thì triều đình đương nhiên muốn thu lại quyền hành, nếu không thì bọn chúng sẽ trở thành tông môn tiếp theo.”
“Hiện tại Trấn Tây Hầu vẫn còn đang ở tuổi tráng niên, hẳn là hắn có thể giải quyết xong tất cả mọi chuyện trước khi đi về Tây Thiên.”
Lý Quân Vũ im lặng một lúc rồi bỗng nói: “Nếu như giải quyết không xong thì sao?”
Hứa Nguyên không lên tiếng.
Lý Quân Vũ lúc này mới thở dài một hơi rồi từ từ đứng dậy, nàng ngồi bên cạnh Hứa Nguyên, khuỷu tay khoác lên vai của hắn rồi nói: “Trường Thiên, lần đi Tây Cương này ta không biết lúc nào sẽ trở lại, không biết lần gặp mặt sau là khi nào.”
Hứa Nguyên cũng không nhiều lời: “Vậy ta mong ngươi sẽ trở thành Lý Thanh Diễm tiếp theo, trấn thủ Đại Mạc.”