Hứa Nguyên bất lực xòe tay khi nghe thấy lời này, nói:
“Hoàng đế hắn muốn trao đổi con tin với phụ thân ta, lẽ nào lại để cho Thái tử và ca ca của ta đi chứ?”
Mới nói xong, Lý Quân Khánh lại bị chặn cho im lặng.
Huynh đệ này, chúng ta có thể nào đừng nói thẳng vậy không?
Lúc này Lý Chiếu Uyên mới cười nhẹ:
“Tính tình Trường Thiên vẫn đúng như trước kia.”
“Cảm ơn lời khen.”
Hứa Nguyên mỉm cười ôm chắp tay, giơ tay muốn lấy rượu của Lý Quân Khánh, định uống chút rượu, nhưng không nghĩ tới lại bị thằng nhóc này lấy trước.
Lý Quân Khánh nhìn Hứa Nguyên, ánh mắt ngạc nhiên:
“Gì, ngươi làm gì thế?”
Hứa Nguyên liếc nhìn bình rượu Thanh Hoa đã uống một nửa kia:
“Uống tí, làm gì keo kiệt vậy?”
Lý Quân Khánh cười nhẹ một tiếng, nói bóng nói gió:
“Tam công tử không biết là mua đồ thì phải trả tiền à?”
Hứa Nguyên không lên tiếng, giơ tay vòng qua vai Lý Thanh Diễm ở bên cạnh.
Lý Thanh Diễm lạnh lùng liếc hắn, nhưng không phản kháng.
Thấy vậy, Hứa Nguyên nói như một lẽ đương nhiên:
“Ta là vị hôn phu của tỷ tỷ ruột ngươi, chúng ta là người một nhà, người một nhà mà vẫn lấy tiền ư?”
Lý Quân Khánh nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hai giây, đột nhiên cười:
“Tam công tử nói đúng, còn không phải là vì hôm qua ở Vân Thiên Cung ta có người chưa trả tiền mà đã chạy sao, người đó có chút giống Tam công tử ngươi, ta hơi lo lắng, nào đến đây.”
Nói rồi, Lý Quân Khánh đưa bình rượu Thanh Hoa ra.
Trong lòng Hứa Nguyên hơi buồn cười.
Một mình chạy trốn nhờ bản lĩnh, mắc gì phải trả tiền?
Ngay lúc hắn định đón nhận, Lý Thanh Diễm ở bên cạnh cầm lấy trước, lạnh lùng nói:
“Quân Khánh, Vân Thiên Cung mà ngươi nói là chỗ nào?”
Lý Quân Khánh trộm cười nhếch khi nghe vậy:
“Đáp hoàng tỷ, ta vừa khai trương một gánh hát, người trong đó đều là hồng quan.”
“…” – Hứa Nguyên.
Xong luôn, thằng nhóc này chờ hắn ở chỗ này.
“Hồng quan?”
Mắt phượng của Lý Thanh Diễm nheo lại, giọng nói hơi mang chút nguy hiểm:
“Kẻ chạy trốn kia…ngủ qua đêm?”
“Ờm cái này thì…”
Lý Quân Khánh mập mờ liếc Hứa Nguyên, thận trọng nói:
“Cái này…ta không rõ lắm, nhưng hình như hắn đi cùng một nữ tử xinh đẹp, còn cho người hầu lui đi rồi đánh nhau một hồi, sau đó nữ tử kia bất động nằm trên mặt đất.”
“…” – Hứa Nguyên.
Lý Thanh Diễm lạnh lùng lườm Hứa Nguyên.
Kinh nghiệm ứng phó của Hứa Nguyên hơi bị phong phú.
Tình huống này không nên giải thích gì cả, càng nói chỉ càng đen hơn.
Mặt hắn không đỏ, tim không đập mạnh, Hứa Nguyên bình tĩnh đáp:
“Thế giới rộng lớn như vậy, không tránh khỏi sẽ có người giống ta, tối hôm qua ta luyện kiếm ở chỗ cữu cữu, hắn có thể làm chứng.”
Ngoài việc đối xử với hai đứa cháu trai Hứa Nguyên và Hứa Trường Ca, tính tình của Phượng Cửu Hiên đối với người khác không tốt chút nào, Hứa Ân Hạc cũng phải lịch sự với hắn, không ai dám đi hỏi nghiệm chứng.
Lý Thanh Diễm rót cho Hứa Nguyên một chén rượu ngon, cười híp mắt nói:
“Tới nào, Trường Thiên, uống rượu.”
Hứa Nguyên ho nhẹ:
“Thôi khỏi đi.”
Ánh mắt Lý Thanh Diễm ngạc nhiên:
“Không uống sao? Vào quân doanh của bổn cung là cấm uống rượu đấy.”
Nói đến đây, mắt phượng của Lý Thanh Diễm cong thành hai cái khe:
“Tất nhiên, chỉ cần Trường Thiên nguyện ý nhận roi của bổn cung là có thể uống nha.”
Hứa Nguyên ho nhẹ, chặn chén rượu lại, chuyển đề tài hỏi:
“Nhân tiện, chuyến đi này có cần phải bí ẩn như vậy không, đừng nói yêu thú phi hành, tại sao chiếc xe ngựa của chúng ta đến giảm xóc cũng không có?”
Lý Thanh Diễm nhìn Hứa Nguyên thật sâu rồi giải thích:
“Bởi vì cần phải giữ bí mật, Đạn Vân Khí không thể bỏ vào nhẫn tu di, hầu hết các Thông Vận Ti trong quan phủ ở phía Bắc đều có tai mắt của tông môn, vận chuyển đường sông và vận chuyển hàng không đều là nơi bọn họ tập trung kiểm tra, đường bộ có nhiều xe ngựa, đó là an toàn nhất.”
Trong lòng Hứa Nguyên lập tức hiểu rõ khi nghe thấy lời này, nhưng hắn vẫn phải giả vờ nói:
“Kiểm tra thì sao chứ, bọn họ còn dám cướp lấy á?”
Lý Chiếu Uyên đang đọc sách ở bên cạnh, đặt quyển sách cổ trong tay xuống, mỉm cười nói:
“Cướp, bọn họ đương nhiên không dám cướp, nhưng lại có thể thông báo trước cho những tên Man tộc kia.”
Hứa Nguyên cau mày:
“Thì ra là như vậy, nếu vạch trần những tên Man tộc kia, bọn họ sẽ không bị mắc câu?”
Lý Chiếu Uyên mỉm cười không nói gì, tiếp tục đọc và lên kế hoạch.
Mà ánh mắt Lý Quân Khánh nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hơi kỳ quái một chút.
Dường như đang nói là:
Diễn, ngươi cứ diễn đi.
Không ai trả lời, nhất thời im lặng.
Xe ngựa chạy nửa ngày, hình như Lý Quân Khánh không chịu cô đơn nổi, bắt đầu mở miệng nói:
“Phải rồi, Tam công tử, có chuyện này ngươi biết không?”
Hứa Nguyên không hề có tí hòa nhã nào với đứa cháu trai này, nói lẫy:
“Ngươi không nói thì sao mà ta biết?”