Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462 - Mật Trinh Ti

Chương 462 - Mật Trinh Ti
Chương 462 - Mật Trinh Ti

Lý Quân Khánh khẽ mỉm cười, ra vẻ thần bí nói:

“Vị nữ bổ khoái từng có nhân duyên rất sâu với ngươi lúc trước đã bị giáng chức đến thành Bắc Phong kia.”

Hứa Mộng Khê bị giáng chức?

Lần trước bắt hắn đó là chức trách của công việc, phụ thân hắn cũng sẽ không làm khó người khác chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này.

Có rất nhiều người trên triều đình muốn vạch tội vị phụ thân kia của hắn, nhưng cũng rất ít người ra tay xử lý.

Hứa Nguyên ngẫm nghĩ một lát, cũng không giả vờ hồ đồ, cười nói:

“Chỉ là muốn bắt ta mà thôi, có nhân duyên gì đâu.”

Ngoài ý muốn là Lý Thanh Diễm không có tỏ ra bất mãn, nhẹ giọng hỏi:

“Mật Trinh Ti đến thành Bắc Phong?”.

Lý Quân Khánh gật đầu:

“Đúng vậy, hai tuần trước bị giáng chức qua đó, nghe nói là không biết linh hoạt, nhưng chắc là do sư phụ của nàng phái xuống lịch luyện, mặc dù phương Bắc rất nguy hiểm, nhưng cũng là nơi tốt để nâng cao công tích.”

Lý Thanh Diễm lắc đầu:

“Công tích ở thành Bắc Phong cũng không dễ nâng.”

Hứa Nguyên chỉ đến thành Bắc Phong một lần khi còn bé, hắn cũng không hiểu rõ thế lực nơi đó:

“Cho dù tình hình ở thành Bắc Phong có phức tạp đến đâu chắc cũng không phức tạp bằng Đế Kinh đâu ha?”

Lý Thanh Diễm liếc mắt nhìn hắn nói:

“Mặc dù trong thành Bắc Phong đều là một lũ sâu mọt, nhưng chiến loạn liên tục nhiều năm nên nhưng người này không hề mềm mỏng chút nào cả, nếu dám điều tra mạng lưới lợi ích của bọn họ, những người này sẽ cho ngươi bốc hơi khỏi nhân gian, trước kia khi triều đình phái khâm sai đến kiểm tra bạc thuế địa phương, ngay lúc vừa vào thành, tại quán trọ nơi khâm sai ở đã xảy ra hỏa hoạn lớn.”

Hứa Nguyên nhấc chân bắt chéo, cau mày:

“Biên cương nơi Bắc Cảnh loạn như vậy?”

Lý Thanh Diễm rũ mắt, vuốt mép váy lụa của mình, gật đầu:

“Khác với những biên cương khác, ngoại trừ quân Bắc Phong của Mộ thúc, biên quân ở Bắc Cảnh đã hoàn toàn bị tông môn thẩm thấu.”

Nói rồi, Lý Thanh Diễm ngước mắt lên, ánh mắt lóe lên ý giết chóc mãnh liệt:

“Chính vì những con sâu mọt này, bách tính của phương Bắc, thậm chí rất nhiều, rất nhiều binh lính dưới trướng của ta đều là vật hy sinh vô nghĩa.”

Lý Chiếu Uyên ngước mắt lên nhìn Lý Thanh Diễm, trong mắt hơi suy tư.

Hắn thật sự muốn biết thứ mà vị hoàng muội này muốn là gì.

Tựa hồ là nàng càng hận tông môn hơn nhưng kẻ mọi rợ kia.

Nghĩ đến đây, Lý Chiếu Uyên thở dài trong lòng.

Có lẽ hắn không thể thu được sự ủng hộ của nàng…

Thấy vậy, Hứa Nguyên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nhẹ giọng nói:

“Sâu mọt thì nên chết chìm trong hố phân, công chúa, không phải là chúng ta đi giải quyết chuyện này sao?”

Những ngày này, Lý Thanh Diễm đã nhanh chóng thích nghi với việc tiếp xúc tứ chi của nam tử, nàng gật nhẹ:

“Chỉ cần giải quyết được kiếp nạn Man tộc ở Bắc Cảnh, Mộ thúc đã hứa với ta rằng sẽ cho ta một cơ hội để tự tay quét sạch đám sâu mọt này.”

Nói xong, yên tĩnh.

Xe ngựa yêu thú chạy dọc theo quan đạo rộng lớn hướng về phương Bắc thẳng tiến không lùi.

Một tháng sau, gió lạnh ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm, cho dù là mùa hè, mây tuyết dày trên bầu trời cũng không thể tan ra, bão tuyết từ trên trời giáng xuống khiến tầm nhìn trên quan đạo còn không đủ mười trượng.

Sau tầm mười lăm phút, một tòa thành to lớn đã ngăn chặn Man tộc trong ngàn năm nay thình lình xuất hiện trong tầm mắt.

“Kẽo kẹt.”

Theo tiếng vang cửa gỗ của chiếc xe, một đôi giày bông chậm rãi bước ra, giẫm lên nền đất tuyết đọng dày nặng.

Xuống xe, tầm mắt Hứa Nguyên lập tức dừng lại ở tường thành cao vút như mây cách đó không xa.

Tuyết rơi dày đặc đầy trời đã cản trở tầm mắt một cách nghiêm trọng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến bức tường thành tráng lệ như núi cao trước mắt này.

Toàn cảnh ẩn giấu trong gió tuyết, giống như một con thú đồ sộ ngút trời nằm bò trên mặt đất.

Bởi vì chiến sự, thành Bắc Phong thực hiện lệnh giới nghiêm, tất cả vận chuyển hàng hóa đều không được vào thành lúc ban đêm, đợi đến khi bình minh mới có thể mở cửa thành Nam tiếp đón thương khách.

Trong lòng yên lặng nghĩ, ánh mắt Hứa Nguyên chuyển sang đoàn xe còn lại.

Gió tuyết gào thét, ở trong tầm nhìn, những xe hàng hóa này xếp hàng chỉnh tề.

Có lớn có nhỏ, con yêu thú vận hàng lớn nhất thậm chí cao đến mười trượng, trên nhiều khung xe đã phủ một lớp tuyết đọng thật dày.

Hứa Nguyên lắc đầu nhẹ, thở ra hơi nóng, lẩm bẩm:

“Khung xe quân dụng…quy mô như vậy, toàn bộ đều là quân giới ư?”

Không biết từ khi nào Lý Quân Khánh đã xuống xe, đi đến cạnh hắn, bất thình lình lên tiếng cười nói:

“Tam công tử nói đùa.”

“Nhiều xe như vậy, sao có thể đều là quân giới được chứ, toàn bộ thành Bắc Phong tiêu hao không ít lương thảo cho mỗi ngày đấy.”

Hứa Nguyên vỗ vỗ tuyết đọng rơi trên vai mình, quay đầu lại cười nói:

“Sao điện hạ ngươi cũng xuống, không sợ lạnh à?”

Lý Quân Khánh liếc mắt nhìn khung xe của mình một cái, cười nói:

“Nhị ca ta ở đó đọc sách cả ngày, không nói một câu nào, xuống đây hít thở không khí.”

Sau khi rời Kinh một đoạn, Hứa Nguyên gọi người mua thêm một chiếc xe ở trạm dịch.

Hắn và Lý Thanh Diễm một xe, hai vị hoàng tử một xe, nghỉ ngơi thuận tiện.

Mà với tính tình của Lý Quân Khánh, ở chung một chỗ với Lý Chiếu Uyên thật sự có thể nghẹn hắn đến chết.

Bởi vậy, Hứa Nguyên lập tức hiểu rõ khi nghe được lời này của Lý Quân Khánh.

Ở chung một tháng, Lý Quân Khánh không đề cập tới thì cũng hiểu rõ phần nào tính nết của Nhị hoàng tử.

Không biết có phải giả vờ hay không, Nhị hoàng tử rất đứng đắn, nói cái gì, làm chuyện gì cũng rất vững chãi, cẩn thận chặt chẽ.

Nếu là một nhà lãnh đạo thì có thể khiến người ta an tâm, nhưng ở cạnh nhau thì lại có hơi nhàm chán.

Đương nhiên, đây là bạn chơi chung, nếu là bạn làm ăn thì Hứa Nguyên cũng vẫn thích làm ăn với người như Nhị hoàng tử.

Đáng tin cậy.

Bình Luận (0)
Comment