Đến lúc đó có còn là người của Thái tử hay không thì cũng không nói trước được.
Dừng lại một chút, vẻ mặt Hứa Nguyên cổ quái, hỏi: “Nhà các ngươi thật là anh hòa em thuận”.
Lý Quân Khánh nhếch miệng cười: “Trước kia nhà ta cũng có không ít chuyện cha hiền con thảo”.
“...’. Hứa Nguyên.
Im lặng trong giây lát, Hứa Nguyên cười cười, đưa tay chuẩn bị rót rượu, Lý Quân Khánh cũng rất hiểu chuyện nâng bầu rượu lên rót cho Hứa Nguyên một chén.
Hứa Nguyên nhìn một màn này cũng không ngăn cản, nâng chén lên nhấp nhẹ một ngụm: “Nhưng... việc này ta giúp ngươi như thế nào?”.
Tựa hồ Lý Quân Khánh đã có kịch bản từ trước, hạ giọng nói: “Chúng ta đều là một mình đi đến thành Bắc Phong, không có hộ vệ ở bên cạnh, ta muốn tìm ca ca của ngươi muộn một vị nhị phẩm cường giả”.
“Nhị phẩm?”.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày.
Trước khi đi, Lâu Cơ đã để lại cho hắn một ít phương thức liên lạc với ám tử, trong đó không ít cường giả, nhưng cường giả nhị phẩm nguyên sơ cũng chỉ có một vị.
Suy nghĩ một lát, Hứa Nguyên hạ giọng hỏi: “Ngươi mượn nhị phẩm cường giả là muốn làm gì? Mang ngươi ra khỏi thành đi vòng qua dãy núi bên kia rồi tiến về cảnh nội Đại Viêm?”.
Lý Quân Khánh thấy Hứa Nguyên không có ngay lập tức từ chối, đôi mắt sáng ngời lên: “Tất nhiên không có khả năng làm việc như thế. Hiện giờ tướng sĩ ở Bắc Cảnh đổ máu, nếu ta làm như vậy, chính là lâm trận bỏ chạy, đến lúc đó tất nhiên Phụ Hoàng sẽ trách phạt, thậm chí liên lụy đến đại ca ta”.
Hứa Nguyên vuốt ve bầu rượu bằng đồng thau, hỏi: “Cho nên ý của ngươi là... Ngươi muốn làm sứ giả của Hoàng tộc đến huyện Hầu Đình cầu viện?”.
Sắc mặt Lý Quân Khánh nghiêm túc, chắp tay: “Tam công tử liệu sự như thần”.
Hứa Nguyên thoáng nhìn qua phương hướng của Vũ Lâm quân ở phía nam thành: “Việc này, hoàng tỷ của ngươi sẽ đồng ý sao?”.
Lý Quân Khánh lắc đầu: “Đương nhiên là không, tiền trảm hậu tấu, ta sẽ để một phong thư lại ở trong phủ nha cho hoàng tỷ ta, sau đó khống chế trận pháp ở thành bắc để ra khỏi thành, đi về hướng bắc tìm tông môn ở huyện Hầu Đình để cầu viện, với đại cục cũng không có vấn đề gì, hơn nữa là lý do chính đáng, mặc dù Nhị hoàng huynh muốn truy cứu cũng không thể ra tay”.
Hứa Nguyên tinh tế nghe xong kế hoạch chạy trốn của Lý Quân Khánh, gật đầu: “Kế hoạch này có thể thực hiện được”.
Lý Quân Khánh lại châm rượu cho Hứa Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ca ca...”.
Hứa Nguyên không nói gì, chậm rãi giơ ngón tay trỏ lên trước mặt Lý Quân Khánh, sau đó thò ra ngón cái rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Trả tiền. Cái gì cũng có thể nói.
Thế nhưng hắn mới để cho lão nhân Khương Hà kia nghiên cứu chế tạo Phá Ách đan, chính là thời điểm đốt tiền, chó nhà giàu trước mắt này nắm giữ thương hội Hoàng tộc, có cơ hội mà không làm thịt, thiên lý khó dung.
Lý Quân Khánh tất nhiên cũng hiểu, rất dứt khoát mà xòe ra năm ngón tay.
Ánh mắt Hứa Nguyên lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Năm trăm vạn lượng”.
Khóe mắt Lý Quân Khánh giật giật.
Xong con ong.
Đang chuẩn bị mở miệng phủ nhận, Hứa Nguyên đã vội nói: “Nếu Quân Khánh hào phóng đến như thế, ta làm ca ca cũng không thể phụ tấm lòng tốt của ngươi. Dùng ngân phiếu, khế ước nhà đất hay là khế ước thương hội?”.
Lý Quân Khánh im lặng chỉ trong chớp mắt, thử nói thăm dò: “Trường Thiên, ý của ta là năm mươi...”
“Àiiii....”
Hứa Nguyên thở dài một tiếng cắt ngang, nói: “Quân Khánh xem trí nhớ của ta này, nhớ lầm rồi, Phủ Tướng Quốc chúng ta ở thành Bắc Phong hình như không có nhị phẩm”.
Lý Quân Khánh cắn răng, gằn từng chữ: “Ý của ta là, còn thiếu năm mươi vạn thì phải chờ về đế kinh ta đưa tiền mặt, còn hiện tại trên người ta chỉ có bốn trăm năm mươi vạn lượng”.
Hứa Nguyên nghe nói như thế, không nói thêm nữa, đưa thẳng tay ra.
Hai má Lý Quân Khánh co quắp đau đớn, đặt một chồng ngân phiếu lên trên bàn: “Mong rằng Tam công tử nhanh chóng an bài”.
Hứa Nguyên vuốt ve đếm đếm chỗ ngân phiếu và kiểm tra thật giả, Lý Quân Khánh an tĩnh ngồi ở một bên nhìn sang mong chờ.
Nhã gian lâm vào yên tĩnh trong giây lát, chỉ còn lại tiếng đếm tiền sột soạt.
Một lúc lâu sau, Hứa Nguyên ngước mắt lên.
Lý Quân Khánh lập tức nói: ‘Tam công tử kiểm kê xong rồi?”.
“Không sai chút nào. Tam điện hạ, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ an bài, dù sao mọi viêc đều phải chú ý chữ tín có phải không?”.
Hứa Nguyên thu ngân phiếu và trong tu di giới, dừng lại một chút, cảm thấy hơi có hứng thú, hỏi: “Thế nhưng ta rất tò mò một viêc, bình thường ra ngoài thì Tam điện hạ sẽ mang bao nhiêu bạc trên người?”.
Nghe được vấn đề này, ánh mắt Lý Quân Khánh lập tức trở nên cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”.
“Đừng khẩn trương, chỉ là hỏi một chút mà thôi”.
Hứa Nguyên thấy im lặng như vậy, bật cười: “Điện hạ là người hiểu rõ ta, đối với bằng hữu thì ta luôn hào phóng, nói năm trăm vạn thì là năm trăm vạn, sẽ không nâng giá”.
Lý Quân Khánh nén xúc động muốn chửi người, cười nhẹ nói: “Tam công tử mỹ danh thích làm việc thiện, ta luôn luôn nghe thấy”.
“Quá khen quá khen”.
Hứa Nguyên chắp tay, đội nhiên hỏi: “Nhưng mà điện hạ tiêu hoang như thế, sau này chuẩn bị bổ sung năm trăm vạn lượng thiếu hụt này như thế nào?”.