Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 486 - Chương 486 - Không Biết Không Nói

Chương 486 - Không biết không nói
Chương 486 - Không biết không nói

Nhưng ở một vài điểm thì Bắc Cảnh lại hoàn toàn không bằng bên phía đại mạc, vũ nữ đại mạc bên kia có thể làm cho người ta trải nghiệm hoàn chỉnh được phong tình của dị vực.

Tuy vậy cái này cũng không có biện pháp, phụ nữ Man Tộc toàn thân gai nhọn, ngoại trừ vài người có chút cổ quái, người bình thường thật sự là không ăn nổi.

Nhã gian trên tầng cao nhân, mùi đàn hương thoang thoảng bốn phía, vang vọng tiếng dương cầm.

“Ngươi hỏi ta, hoàng tỷ của ta là người như thế nào?”

Tam hoàng tử có vẻ buồn cười nhìn chằm chằm vào nam tử khoác áo bào đỏ như máu ngồi đối diện: “Nếu ta biết hoàng tỷ của ta là người như thế nào, đã sớm bày tỏ ý định mời chào hoàng tỷ ta đến dưới trướng hoàng huynh rồi”.

Nói xong, Lý Quân Khánh nhấc một quả tươi ở trong mâm bỏ vào trong miệng, một bên nhấm nhấm nước ngọt, một bên cười nói: “Nếu hoàng tỷ ủng hộ hoàng huynh của ta, việc đoạt đích chính là nắm chắc cục diện trong tay, dù sao, hoàng tỷ cũng đại biểu cho thái độ Võ Thành Hầu của quân đội Đại Viêm chúng ta”.

Hứa Nguyên nghe vậy thở dài, chợt nở nụ cười, nói: “Nói như thế cũng đúng, sáu trấn Bắc Phong có hai mươi vạn quân tinh nhuệ, hơn nữa Thánh thượng ban cho Vũ Nguyên nàng mười vạn Vũ Lâm quân nữa, tổ chức một đợt binh biến trong nội cung ở Đế kinh là cũng đủ rồi”.

“Ca ca, thế nhưng ta đang bí mật mưu đồ, có thể đừng nói chuyện trực tiếp như vậy không?”

Khóe mắt Tam hoàng tử giật giật.

Hứa Nguyên nhún vai, bỗng nhiên hứng thú hỏi: “Quân Khánh, vi huynh rất tò mò một việc, ngươi có thể giải đáp một chút cho ta hay không?”.

Lý Quân Khánh nghe vậy, trong lòng dâng lên cảnh giác, nhưng ngoài mặt cười ha hả, đáp: “Trường Thiên ngươi hỏi, ta biết gì nói đấy, không biết không nói”.

Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào đại trận mở ra ở trên bầu trời: “Ở mỗi quận huyện trong thiên hạ này đều thiết lập trận pháp cho mỗi người trong hoàng tộc các ngươi khống chế, nhưng nếu như hai người trong hoàng tộc tranh đoạt quyền khống chế thì sẽ như thế nào?”.

Lý Quân Khánh nghe vậy, sắc mặt cổ quái: “Không biết việc này?”.

Hứa Nguyên chớp chớp mắt, chỉ vào chính mình: “Vậy việc này ta hẳn là biết?”.

Lý Quân Khánh cười nhẹ một tiếng: “Tuy rằng việc này là tuyệt mật, nhưng chắc hẳn ở Phủ Tướng Quốc các ngươi cũng không tính là bí mật. Thái tổ vì tránh để cho huynh đệ tương tàn, tự tiện dùng trận pháp giết hại đồng tộc, quyền khống chế đại trận trong thành là cân bằng lẫn nhau”.

Hứa Nguyên như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ: “Cũng có thể nói, nếu Quân Khánh ngươi muốn, ngươi cũng có thể không chế đại trận hộ thành này của thành Bắc Phong?”.

Lý Quân Khánh ‘ặc’ một tiếng, cẩn thận nói ra: “Trên lý thuyết thì có thể nói như vậy, thế nhưng lúc này ta dám sờ vào, chắc chắn hoàng tỷ sẽ băm ta”.

Hứa Nguyên khoát khoát tay áo: “Ngươi đừng xúc động, ta không có ý muốn Quân Khánh ngươi động vào đại trận hộ thành”.

Lý Quân Khánh thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại nụ cười: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”.

Hứa Nguyên tựa lưng vào giường mềm, nhìn chằm chằm vào Lý Quân Khánh, bỗng nhiên cười khặc khặc, nói: “Chuyện nhảm nhí huynh đệ chúng ta sẽ không nói nữa, tối nay ngươi mời ta đến đây, là muốn tiếp tục thảo luận câu chuyện hồi ban chiều?”.

Lý Quân Khánh sửng sốt một cài: “Chuyện gì chưa xong?”

Hứa Nguyên cũng sửng sốt một cái, tỏ vẻ đương nhiên nói tiếp: “Ủng hộ ngươi đoạt đích”.

Ánh mắt Lý Quân Khánh cổ quái: “Không phải, ta đã nói là ta chuẩn bị đi bên đảo Doanh Châu”.

“Không phải là ngươi đang nói đùa chứ?”.

“Ai nói ta đang đùa?”.

Trầm mặc. Mắt lớn trừng mắt bé.

Nửa ngày sau, Hứa Nguyên mới thở ra một hơi, hỏi: “Vậy ngươi mời ta tới đây là muốn làm gì?”.

“Thương lượng chuyện chạy trốn”.

“...”. Hứa Nguyên.

Ngừng lại một lát, một lúc sau Hứa Nguyên mới hạ giọng hỏi:

“Ngươi chạy trốn, tìm ta làm gì?”.

Lý Quân Khánh thở dài một tiếng, ánh mắt sâu kín, nói: “Trường Thiên... Trong mắt người bình thường thì thân phận Tam hoàng tử của ta là Thiên Hoàng tôn quý, nhưng hẳn ngươi cũng biết hiện giờ ở Bắc Cảnh thì thân phận này cũng ta rất xấu hổ, không cao không thấp, chuyện lớn không biết, chuyện nhỏ biết cũng vô dụng”.

“Tình trạng càng khẩn cấp, Nhị ca ta càng có thể dùng năng lực của mình để tranh thủ sự ủng hộ ở trong quân đội. Nhưng ta thì sao? Chì là một người làm ăn, hiện tại đứng ở thành Bắc Phong có thể làm được cái gì? Đầu cơ trục lợi vật tư quân dụng để kiếm tiền chắc?”.

Hứa Nguyên nghe xong cũng không đổi sắc mặt: “Cho nên?”.

Lý Quân Khánh trầm ngâm trong giây lát, đứng dậy đi tới bên cạnh Hứa Nguyên rồi ngồi xuống, cười ha hả nói: “Cho nên không là đệ đệ ta đây muốn tìm ca ca hỗ trợ tìm một cái đường sống hay sao?”.

“Đừng gọi ta là ca ca, ta chịu không nổi”.

“Tam công tử là phò mã của hoàng tỷ nhà ta, đương nhiên là chịu được một tiếng ca ca này”.

“Được rồi”.

Hứa Nguyên lắc lắc đầu cười nói: “Dù sao ngươi cũng là thân đệ đệ của Vũ Nguyên, cho dù thành có bị phá, hẳn là nàng sẽ an bài đường lui cho ngươi”.

Lý Quân Khánh chép chép miệng, liếc mắt nhìn về phương hướng của phủ nha, hạ giọng nói: “Chậc chậc, không phải là ta lo lắng cái này, ta lo lắng là cái người họ Lý ở phủ nha kia”.

“Nhị hoàng tử?”.

Hứa Nguyên lưu loát hỏi dứt khoát: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ giết ngươi?”.

Lý Quân Khánh đã luyện được thuần thục cái thói quen nói xấu trước mặt như thế này, gật gật đầu: “Thành phá thì hỗn loạn, giết ta như chém một cánh tay của Thái tử, vị Nhị hoàng huynh của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này”.

Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, suy nghĩ cuộn trào trong đầu.

Lý Quân Khánh vừa chết, thương hội hoàng thất và Ngự Ảnh vệ của hắn sẽ phải một lần nữa đổi người khống chế”.

Bình Luận (0)
Comment