Lúc ngươi nghỉ ngơi, nàng sẽ giúp nhẹ nhàng trải thảm lông, cũng giống như lúc vừa vào thành đã tự nhiên chuẩn bị áo lông chống lạnh, càng sẽ làm cho ngươi cảm nhận được sự chênh lệch giữa nàng với ngươi và với những người khác.
Nếu là ở kiếp trước, giờ phút này Hứa Nguyên chắc chắn đã muốn rút lui.
Bức số ở trong lòng người.
Thứ đẳng cấp này luôn luôn là nhân ngoại hữu nhân, muốn chiên cá cũng được, nhưng phải phân biệt rõ ràng có chiên trúng cá mập hay không.
Căn bản hắn nhìn không hiểu vì sao Lý Thanh Diễm phải làm như vậy.
Hôn ước của hai người chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị để khiến cho Phủ Tướng Quốc và Hoàng tộc tạm thời tin tưởng lẫn nhau, tuy rằng hai bên nói ra bên ngoài là không thể trái lời nên đành phải thuận theo tự nhiên, nhưng cuộc hôn nhân này có thể cử hành đúng thời hạn hay không vẫn là một ẩn số.
Hiện giờ triều đình Đại Viêm cơ bản là giống như có hai hoàng đế cùng trị vì thiên hạ.
Mâu thuẫn giữa hoàng quyền và tướng quyền vào thời điểm Lý Diệu Huyền sắp tới đại hạn, đã có xu thế vượt qua mâu thuẫn giữa tông môn và triều đình.
Bằng vào nhận thức mà Lý Thanh Diễm hiển lộ ra, Hứa Nguyên không tin rằng nàng không hiểu.
Nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Đánh cược là Hứa Nguyên hắn là một đầu đầy yêu đương?
Ở kiếp trước, Hứa Nguyên cũng từ bên trong một vài video tư liệu nhìn thấy vài ví du của một ít người bởi vì não đầy yêu đương mà làm ra chuyện chi phối quốc sách, nhưng đó cũng chỉ là ví dụ.
Hơn nữa, hiện tại thân phận bên ngoài của hắn chỉ là một hoàn khố, dám vụng trộm làm một ít sự tình ngớ ngẩn, Hứa Trường Ca có thể đánh gãy chân hắn.
Suy nghĩ trong đầu tung bay, bên trong sương phòng chỉ còn âm thanh mặc giáp ma sát sàn sạt của nàng vang lên.
Hứa Nguyên nhìn xem Lý Thanh Diễm ở trước mặt thần sắc đạm mạc khoác lên bộ giáp.
Từng bộ phận của giáp dày được mặc lên đâu vào đấy, da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí rét lạnh của nàng cũng hoàn toàn bị che giấu bên trong bộ giáp dày nặng kia.
Bỗng nhiên Lý Thanh Diễm quay đầu nhìn lại, bộ long giáp nền đỏ viền vàng lóe lên ánh sáng khiến cho đôi mắt sắc bén của nàng có chút chói mắt: “Ngươi... đang suy nghĩ cái gì?”.
Hứa Nguyên thu liễm suy nghĩ, chuyện nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao hắn cũng sẽ không trúng chiêu, cười cười: “Ta đang suy nghĩ, nàng quấn ngực cả ngày sẽ không buồn bực khó chịu hay sao?”.
“Khó chịu?”
Lý Thanh Diễm nhíu mày, bình thản nhìn Hứa Nguyên, hỏi ngược lại: “Xem ra trong số những hồng nhan của ngươi còn có người cần quấn ngực giống như bản cung”.
Hứa Nguyên không nói tiếp.
Lý Thanh Diễm trầm ngâm trong giây lát, khẽ mỉm cười:
“Không nói sao, vậy để bản cung đoán một chút, hẳn là vị quận chúa của Trấn Tây Hầu đúng không?”.
“...”. Hứa Nguyên.
Im lặng trong chớp mắt, Hứa Nguyên không chút để ý mà khoát khoát tay áo: “Công chúa đa nghi, Quân Vũ chỉ thích nữ nhân, ta với nàng xưng hô là huynh đệ, đâu thể tính là hồng nhan cái gì”.
“Mài gương?”.
(磨镜:Mài Gương: tên của những người đồng tính nữ thời cổ đại, đồng thời cũng ám chỉ hành vi tình dục giữa họ. Ở Trung Quốc cổ đại, chủ nghĩa đồng tính nữ thường được gọi là mài gương/kính, bởi vì một trong những phương pháp tình dục là cả hai bên cọ xát cơ thể nhau, vì họ có cấu trúc cơ thể giống nhau nên dường như có một chiếc gương đặt ở giữa)
(磨镜:Mài Gương: tên của những người đồng tính nữ thời cổ đại, đồng thời cũng ám chỉ hành vi tình dục giữa họ. Ở Trung Quốc cổ đại, chủ nghĩa đồng tính nữ thường được gọi là mài gương/kính, bởi vì một trong những phương pháp tình dục là cả hai bên cọ xát cơ thể nhau, vì họ có cấu trúc cơ thể giống nhau nên dường như có một chiếc gương đặt ở giữa)
Trong mắt Lý Thanh Diễm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chợt thu liễm: “Trấn Tây Hầu chỉ có một người con nối dõi, vị quận chúa này thật có chút đặc sắc”.
Hứa Nguyên đánh giá Lý Thanh Diễm, nói sang chuyện khác: “Còn ta thì sao, đề nghị công chúa đừng có ngày nào cũng quấn ngực, không cảm thấy khó chịu hay sao?”.
Lý Thanh Diễm mặc giáp tay, lại đeo bội đao lên bên hông, thuận miệng trả lời: “Bản cung đã quen, trong quân nếu như không quấn, dễ ảnh hưởng lòng quân”.
Hứa Nguyên nghe xong chợt sửng sốt, đôi mắt lóe lên.
Hiểu rồi.
Có vẻ là rất mãnh liệt.
Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên cười khoát tay: “Ta không có ý đó, quấn ngực lâu sẽ ảnh hưởng thẩm mỹ”.
Dứt lời, không khí trong chớp mắt chợt yên tĩnh lại.
Động tác điều chỉnh giáp tay của Lý Thanh Diễm hơi trì trệ, quay đầu nhìn về gương mặt đang cười tít mắt của hắn, mắt phượng híp lại nhìn chăm chú.
Nhìn thấy ánh mắt này, ngay lập tức Hứa Nguyên muốn mở miệng ngụy biện, cũng không ngờ rằng Lý Thanh Diễm khẽ nhếch môi: “Phò mã an tâm, bản cung cũng không phải là người bình thường yếu nhược, hơn nữa bản cung tự rõ ràng thân thể của mình, đêm đại hôn, nếu ngươi có thể không làm cho bản cung thất vọng, tất nhiên bản cung cũng sẽ không để cho ngươi thất vọng”.
“...”. Hứa Nguyên.
Hỏng rồi. Hắn nói chuyện sắc dục sao lại càm thấy bị nàng đùa giỡn ngược lại.
Lý Thanh Diễm cố định miếng giáp vai cuối cùng, nghiêm túc nói: “Nói nhảm thì bản cũng sẽ không nói, cho ngươi thời gian là một đêm, đúng giờ tị ngày mai đến quân doanh Vũ Lâm quân phía nam thành, bản cung chờ ngươi ở đó”.
Dứt lời, nữ tử toàn thân chiến giáp mạnh mẽ đi ra khỏi sương phòng, thoáng cái đã biến mất ở trong bầu trời đầy gió tuyết.
Trời về đêm, gió tuyết thổi phần phật qua tai, phá ra âm thanh rung động ù ù.
Nơi bướm hoa của Bắc Cảnh mặc dù có phong cách khác biệt so với trung tâm Đại Viêm, nhưng về cơ bản cũng đều giống nhau.