Cái công chúa như ván giặt đồ này có phần quá mức nhạy cảm, nếu hôn ước này thật sự làm ra, sau khi kết hôn mà muốn ra ngoài thì khả năng không quá dễ lừa gạt.
Ừ, vẫn là tảng băng lớn đáng yêu nhất.
Hắn nói cái gì, nàng liền tin cái đó.
Thật là tưởng niệm ngày đầu tiên với tảng băng lớn.
Trong đầu Hứa Nguyên đang suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao, bỗng nhiên Lý Thanh Diễm nói ngoài dự liệu: “Đã như vậy, ngày mai người trở lại bên cạnh bản cung làm thân vệ cũng được”.
Ánh mắt Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.
Nữ nhân này lại để cho hắn đi?
Gương mặt tuyệt mỹ của Lý Thanh Diễm ở trong gió tuyết có phần nhu hòa, môi đôi mắt phượng nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “Loại địa phương như gánh hát này thì nếu ngươi muốn đi, trước lúc đại hôn bản cung sẽ không không ngăn cản”.
Hứa Nguyên vô ý thức dừng bước, nhìn bóng lưng cao gầy của Lý Thanh Diễm, đôi mắt ngạc nhiên.
Nhưng bất chợt, hắn lại nghe được lời còn lại của Lý Thanh Diễm truyền đến đầy thâm ý: “Tuy rằng không rõ lắm ngươi muốn nói gì với Lý Quân Khánh, nhưng nếu liên quan đến chuyện đoạt đích, đề nghị ngươi không nên tham dự lung tung, bản cung sẽ không giống Lý Quân Khánh”.
Dứt lời, nàng đẩy cửa sương phòng của mình ra rồi lập tức đi vào.
Hứa Nguyên vẫn đứng tại chỗ có chút ngây người.
Lời cuối cùng của nữ nhân này là có ý gì?
Bước theo vào trong phòng, Hứa Nguyên nhìn ra xung quanh một vòng, sau đó nhìn chăm chú vào nữ tử áo đỏ đang buộc tóc trong căn phòng bài trí đơn sơ, lên tiếng hỏi thẳng: “Này, lời cuối cùng của nàng là có ý gì?”.
Lý Thanh Diễm lấy một cây trâm cài tóc từ trong tu di giới ra, thu gọn lại mái tóc dài xõa tung ở phía sau, buộc lại gọn gàng như một viên thuốc, nhẹ giọng trả lời: “Nghĩa đen”.
Hứa Nguyên đi tới đối diện Lý Thanh Diễm rồi ngồi xuống, hỏi: “Không ủng hộ Thái tử, đây là nàng chuẩn bị ủng hộ Nhị hoàng...”
Ánh mắt Lý Thanh Diễm có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên: “Trường Thiên, theo ngươi nhận định, hoàng thất đoạt đích nhất định phải đứng về phía một vị hoàng tử?”.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi lạnh, tiếp tục diễn trò thăm dò: “Vậy ngươi muốn cho ta làm một vị thân vương...”
“Ngu xuẩn”.
Lý Thanh Diễm buộc tóc xong rồi đứng lên, thân hình cao gầy, mái tóc đơn giản làm cho cả người nàng lộ ra vẻ anh hùng khí khái, ánh mắt thoáng lạnh đi: “Đại Viêm thù trong giặc ngoài, thường dân gian khổ, ai nguyện ý giải quyết, ai có thể giải quyết, bản cung ủng hộ người đó”.
Hứa Nguyên đặt áo giáp da lên bàn trước mặt, thở ra một hơi.
Vẫn tốt, hắn còn tưởng rằng công chúa ván giặt đồ này chuẩn bị làm Nữ đế chứ.
Không hổ là người được Võ Thành Hầu nuôi lớn, chỉ bảo vệ Hoàng đế, không cần xác định người đó là ai.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ánh mắt Hứa Nguyên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nữ tử mang váy đỏ trước mặt: “Nàng làm cái gì?”.
Lý Thanh Diễm vừa cởi thắt lưng, thanh âm bình lặng như nước: “Thay quần áo, mặc giáp”.
Hứa Nguyên không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Có cần giúp đỡ không?”.
Lý Thanh Diễm đón lấy ánh mắt của Hứa Nguyên, sắc mặt không có chút nào ngượng ngùng: “Dường như ngươi rất muốn giúp bản cung mặc giáp?”.
Ngừng lại một chút, trong mắt nàng lộ ra một tia giễu cợt hài hước:
“À không, hình như ngươi càng muốn giúp bản cung cởi quần áo hơn”.
Trong lúc nói, váy đỏ rơi xuống đất, căn phòng an tĩnh lạ thường.
Đôi mắt Hứa Nguyên đầu tiên là mở to, sau đó thất vọng, sau đó la kinh ngạc.
Cái bụng phẳng lỳ trắng nõn của nữ tử tuyệt sắc kéo dài thẳng tới áo lót duyên dáng mê người, nhưng đi lên nữa thì không còn thấy gì.
Một dải vải bao ngực quấn đặc biệt chặt, hoàn toàn nhìn không rõ.
Đường cong mỹ lệ, dưới ánh sáng u ám của ngày tuyết lộ ra da thịt trắng nõn.
Hứa Nguyên phát mình nhìn không thấy vị nữ tử tên là Lý Thanh Diễm trước mặt này, tựa như hiện tại hắn hoàn toàn nhìn không thấy lớp vải bọc trước ngực nàng đến tột cùng là dày bao nhiêu.
Một tháng ở chung trên xe ngựa, hắn biết nàng rất thông minh, thông mính đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Cũng bởi vậy, lúc trước nàng hoài nghi đối với hắn, Hứa Nguyên cũng không quá kinh ngạc.
Mặt bên ngoài là công tử hoàn khố, ở bên trong là âm thầm giấu diếm, loại chuyện này ở bên trong kịch bản mấy cuốn truyện đã bị người ta đi thành đường nát.
Hắn lựa chọn ở lại thành Bắc Phong, nàng mở miệng hỏi thăm, cũng không có gì là đáng trách.
Điều khiến cho Hứa Nguyên không hiểu chính là thái độ của Lý Thanh Diễm đối với hắn.
Từ lúc mới gặp đã bắt đầu nói ra lời kinh người, rồi tới bây giờ là thẳng thắn thành thật đối mặt thong dong.
Nếu hai người có tình cảm cơ sở, Hứa Nguyên cũng sẽ không có bất kỳ kinh ngạc nào với những chuyện này, vấn đề là Hứa Nguyên không nhìn thấy bất cứ tình cảm nào ở trên người nàng đối với hắn.
Nếu không phải Hứa Nguyên am hiểu sâu sắc đạo lý lôi kéo, cho dù đổi thành một công tử khác lòng dạ thâm sâu, phỏng chừng cũng đã bị Lý Thanh Diễm nữ nhân này dẫn dắt đến tê dại.
Tu vi cao thâm khiến cho ở trước mặt hắn thì lời nói của nàng đều là nói một không hai, nhưng lại ở một số việc nhỏ làm cho người ta cảm thấy mình được coi trọng.
Người cường thế lại trong lúc lỡ đãng biểu lộ ra vẻ ôn nhu, cùng phối hợp với dung nhan tuyệt sắc của má ngọc môi đào, người bình thường thật sự không thể đứng vững.