Dứt lời, nàng lấy tay vỗ vỗ lên bả vai Hứa Nguyên: “Chuyện này, bản cung rất hài lòng với ngươi”.
“...”. Hứa Nguyên.
Lý Thanh Diễm thu tay về, tiếp tục cất bước đi về phía trước, nói: “Bên phía Man Tộc, đại khái khoảng chừng đợi thêm hai canh giờ nữa sẽ bắt đầu công thành, ta sẽ lập tức đi qua cổng thành bên kia tọa trấn”.
Hai canh giờ. Hứa Nguyên sửng sốt trong giây lát, một bên bước nhanh đuổi theo, một bên cau mày hỏi: “Lâu Cơ nói cho ta biết, bên phía Man Tộc đang điều chỉnh bố trí chuẩn bị vây thành, muốn công thành ít nhất phải đợi đến ngày mai, thậm chí là ngày hôm sau”.
Một bóng hình nữ tử anh vũ mặc chiến y đỏ rực ngước đôi mắt lên nhìn thoáng qua phía chân trời trắng xóa: “Muốn hoàn toàn bao vây thành Bắc Phong đúng là cần đợi đến ngày mai, nhưng Dị vương Man Tộc kia sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, tối đa hắn sẽ triển khai quân đến Đông Huyền môn chứ không tiến lên phía bắc”.
Hứa Nguyên lập tức giật mình : “Vây công tất khuyết sao...”
“Vây công tất khuyết? Từ rất hay”
Lý Thanh Diễm híp mắt: “Thế nhưng phần lớn vẫn là bởi vì Dị vương kia quá rõ ràng nội bộ Bắc Cảnh biên quân của chúng ta có mâu thuẫn, chỉ cần hắn đều đặt quân đội ở phía nam, tông môn trong thành sẽ có tâm tư khác”.
Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, nhíu mày: “Ý của nàng là tông môn bên kia sẽ muốn chạy trốn?”.
Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên cổ quái nhìn thoáng qua tuyết lớn đầy trời: “Loại thời tiết này dẫn quân chạy trốn, không phải muốn chết chứ?”.
Giọng nói Lý Thanh Diễm hơi lạnh xuống: “Quân đội thì sẽ không chạy trống, nhưng những cao tầng kia tuyệt đối sẽ nghĩ đến việc mang theo vật tư chạy trốn, bên trong Man Tộc có người hiểu ngôn ngữ của Đại Viêm ta, đến lúc đó chắc chắn Man Tộc sẽ dùng việc này để nhiễu loạn lòng quân trong thành, hơn nữa mất đi những người thống lĩnh này, quân đội phía dưới muốn một lần nữa chỉnh biên thì sẽ có một khoảng thời gian trống”.
Càng quyền cao chức trọng, lại càng tiếc mạng mình.
Cao giai tu giả muốn vượt qua núi non Bắc Cảnh cũng không tính là khó khăn, chỉ cần vận khí không phải là quá kém, bị cường giả Man Tộc ngăn chặn, bình thường đều có thể trốn thẳng về cảnh nội Đại Viêm.
Hứa Nguyên suy tư một lát, đột nhiên hỏi: “Nhưng không phải là nàng đã mở đại trận rồi sao?”.
Lý Thanh Diễm lắc đầu: “Duy trì đại trận của thành Bắc Phong vận chuyển thì mỗi ngày đều phải bỏ ra chi phí cực lớn, nếu bị khí giới công thành đánh vào thì chi phí này sẽ trở nên lớn hơn nữa. Một khi đánh nhau, đại bộ phận nguyên tinh đều sẽ được điều phối đến trận pháp thành nam, đến lúc đó trận pháp phương bắc tất nhiên sẽ không có cách nào duy trì cường độ như cũ”.
Dứt lời, Lý Thanh Diễm nhìn về Hứa Nguyên, thản nhiên cười: “Ngươi yên tâm, cho dù thành bị phá, ngươi cũng tuyệt đối không chết trước bản cung”.
Nghe nói như thế, trong lòng Hứa Nguyên trầm xuống, bỗng nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm: “Công chúa, ý của nàng là...”.
Lý Thanh Diễm không nói gì, lấy một bộ giáp da dày từ trong tu di giới ra: “Ngươi thử xem có vừa với người hay không”.
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn một cái, giáp dày này của thân vệ Vũ Lâm quân.
Kỹ thuật điêu khắc trận văn phòng ngự trên quần áo vải vóc của Đại Viêm vẫn có phần hiếm thấy, kỹ thuật điêu khắc trên giáp da dày tuy có chút đắt đỏ nhưng đã có điểm thành thục.
Mạng người ở vương triều phong kiến siêu phàm này không đáng tiền, nhưng người tu luyện võ đồ thì đáng giá, thời gian bồi dưỡng một binh sĩ có thể chiến đấu ít nhất cũng là năm năm trở lên, còn muốn tinh nhuệ thì càng phải lấy thời gian mười năm làm điểm mốc.
Cũng bởi vậy, đại bộ phận các thế lực cũng sẽ không keo kiệt trên phương diện nghiên cứu chế tạo vật bảo mệnh là giáp dày này, trên cơ bản thì quân đội chính quy đều có áo giáp tiêu chuẩn.
Từ binh lính cơ sở, đến giáo úy trung tầng, lại đến thống lĩnh cao tầng đều có áo giáp tiêu chuẩn.
Thế nhưng phần áo giáp mà Lý Thanh Diễm cho hắn trước mặt này hẳn là đặc chế, ý hồn của hắn có thể cảm ứng được một ít trận văn huyền ảo dày đặc ở trên đó.
Trầm mặc trong giây lát, Hứa Nguyên một bên đưa tay lên tiếp nhận, một bên nhẹ giọng hỏi: “Không biết ý của điện hà lạ...”.
Lý Thanh Diễm mỉm cười: “Từ giờ trở đi, ngươi là thân vệ duy nhất của bản cung”.
Khóe miệng Hứa Nguyên giật giật: “Duy nhất?”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới một nơi trước đình viện.
Lý Thanh Diễm vừa đẩy cửa viện ra, vừa thuận miệng nói: “Lúc bản cung tu vi thấp thì đi theo bên người Mộ thúc, tu vi cao tất nhiên cũng không cần thân vệ, cho nên ngươi là người thứ nhất”.
Hồ nhỏ trong tiểu viện đã đóng băng, đình đài lầu cá đều phủ dưới lớp tuyết đọng rất dày, tuy nhiên con đường đá tựa như làm bằng chất liệu đặc thù, tuyết đọng vừa rơi xuống đã biến mất không thấy.
Cùng đi trên con đường lát đá, Hứa Nguyên mở miệng: “Có cần phải làm như vậy không? Thế cục hôm nay thì ta không cần phải che giấu thân phận”.
Thân vệ ước chừng tương đương với vệ sĩ bên người hai mươi bốn giờ, vậy xem ra đêm nay không có cách nào đi theo lời mời của Tam hoàng tử, sau này hắn muốn làm chút chuyện gì dường như đều không có khả năng.
Lý Thanh Diễm tựa như đoán được suy nghĩ của Hứa Nguyên, ánh mắt lạnh lùng liếc tới: “Chiến sự nổ ra, đã có đại trận hộ thành, cũng có quân trận, bên người bản cũng chính là nơi an toàn nhất”.
Hứa Nguyên không đáp ứng, nói: ‘Hiện tại chiến tranh chưa bắt đầu, không cần gấp gáp như vậy”.
Lý Thanh Diễm nhíu mày, nhưng có vẻ bất chợt hiểu được cái gì, xoay người nhìn hắn: “Lúc trước ngươi và Lý Quân Khánh ở trong đình viện còn có việc chưa nói xong?”.
“...”. Hứa Nguyên.