Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482 - Hoài Nghi Cái Gì?

Chương 482 - Hoài nghi cái gì?
Chương 482 - Hoài nghi cái gì?

Hứa Nguyên nhìn về phía chân trời trắng xóa, đi cùng với nữ nhân áo đỏ bên cảnh thẳng đường đi về phía trước.

Tựa như nàng rất thích màu đỏ rực rỡ này.

Nàng cũng không có mặc cái loại váy hồng bào rộng thùng thình giống như ngày xưa, mà là một bộ trang phục cứng cỏi có phần hơi bó sát người.

Hứa Nguyên rất tự nhiên quét mắt nhìn qua đối phương một cái.

Mất đi hồng bào rộng lớn che phủ, rốt cục cũng thoáng có một chút phập phồng.

Cái thứ diễn xuất như này cần dùng tình cảm thật sự gia nhập vào, lại vô tình rút ram sau đó lại đi vào, lại đi ra, đi vào, đi ra, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Cũng bởi vậy, khi Lý Thanh Diễm chú ý tới ánh mắt của hắn, lúc lạnh lùng nhìn sang, Hứa Nguyên cũng chỉ cười lên ha hả, lên tiếng hỏi: “Đi xa như vậy, nàng muốn hỏi chuyện gì có thể hỏi đi?”.

Lý Thanh Diễm dừng bước, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Lâu tổng trưởng, nàng... đã ra khỏi thành?”.

Hứa Nguyên nghe vậy, lập tức bắt đầu giả bộ hồ đồ: “Hả? Không phải nàng đã dùng trận pháp phong tỏa cả tòa thành rồi hay sao, Lâu Cơ đi ra ngoài như thế nào?”.

Lý Thanh Diễm lại nhìn chăm chú vào ánh mắt bình thản của Hứa Nguyên tựa như đang nhìn một kẻ ngốc: “Hứa Trường Thiên, ngươi nói lời này, có phải là cảm thấy bản cung không có đầu óc hay không?”.

“Không có”.

Sắc mặt Hứa Nguyên nghiêm túc: “Nàng đừng có nói lung tung, ngực to mới không có não, nàng đương nhiên là có não”.

Lý Thanh Diễm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nói thẳng: “Cá nhân bản cung nghiêng về phía nàng không ra khỏi thành, dù sao ngươi cũng chưa đi, cho nên nếu Lâu Cơ chưa ra khỏi thành, ta hy vọng ngươi có thể liên lạc với nàng, để lại hai viên trong số Vân Khí đạn đưa đến cho Tông Thanh Sinh và Mộ thúc ở lại thành Bắc Phong”.

Hứa Nguyên nghe xong như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy nếu nàng ấy đã đi rồi thì sao?”.

Nghe được vấn đề này, khóe môi Lý Thanh Diễm hơi nhếch lên, mội đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên: “Nếu nàng đi, tất nhiên sẽ mang ngươi đi cùng, nhưng bây giờ ngươi vẫn còn ở đây, cho nên, hiện tại ngươi có thể bắt đầu suy nghĩ để giải thích cho bản cung vì sao ngươi phải ờ lại thành Bắc Phong?”.

Vẻ mặt Hứa Nguyên hơi có phần cổ quái.

Hắn phát hiện những người trong hoàng tộc này, từng người so với từng người đều khó lừa gạt hơn.

Để Hứa Nguyên hắn ở lại thành Bắc Phong làm con tin cũng là Vũ Nguyên ngươi, hiện tại ở lại cũng phải giải thích cũng là ý của Vũ Nguyên ngươi.

Sau một lúc lâu, Hứa Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lên tiếng: “Nàng đang hoài nghi cái gì?”.

Lý Thanh Diễm mỉm cười, ánh mắt không thay đổi: “Ngươi nói bản cung đang hoài nghi cái gì?”.

“Nàng không nói làm sao ta biết được nàng đang hoài nghi cái gì?”.

“Bản cung đang hoài nghi đúng là thứ ngươi đang nghĩ trong lòng”.

“Được rồi được rồi”.

Hứa Nguyên giơ tay cắt ngang lời nói: “Đơn giản nàng đang hoài nghi Hứa Trường Thiên ta ở lại là vì chuẩn bị gây sự ở thành Bắc Phong”.

Nói xong, Hứa Nguyên dừng lại một chút, chỉ chỉ vào chính mình: “Điện hạ, ngươi cảm thấy một cái hoàn khố như ta có năng lực ở trong loại thế cục này làm được cái sự tình gì sao?”.

“Hoàn khố?”.

Lý Thanh Diễm đưa mắt đánh giá Hứa Nguyên một lượt từ trên xuống dưới, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ buồn cười: “Bản cung chưa bao giờ tin cái gọi là thanh danh, chỉ tin vào thứ chính mắt mình nhìn thấy”.

“Vậy nàng nhìn thấy cái gì?”.

“Hứa Trường Thiên, một tháng này ở chung, bản cung nhìn ngươi hoàn toàn không giống một tên hoàn khố”.

“Ta đánh thắng được nàng sao?”

“...”. Lý Thanh Diễm.

Im lặng trong giây lát, nữ tử áo đỏ phẩy phẩy bông tuyết rơi trên bờ vai: “Xem ra đúng là Lâu Cơ đã đi rồi”.

Đối với chuyện này, Hứa Nguyên cũng không giấu diếm nữa:

“Quả thật nàng đã đi rồi, hơn nữa cũng đúng là nói mang theo ta rời đi”.

“Hả?”.

Trong đôi mắt của Lý Thanh Diễm có chút khó hiểu: “Như thế nào mà lại đột nhiên nguyện ý nói cho ta biết việc này? Là đã nghĩ xong việc giải thích cho bản cung như thế nào rồi sao?”.

Hứa Nguyên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đây là ý của phụ thân ta”.

Lý Thanh Diễm trở nên hơi có phần bất đắc dĩ, tựa như đã sớm nghĩ đến Hứa Nguyên sẽ giải thích như thế.

Hứa Ân Hạc.

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần nàng đã nghe được cái tên này từ trong miệng Mộ thúc.

Khi còn bé, bình thường Mộ thúc đánh giá Hứa Công này đều là ‘Thiên cổ nhất tướng’, ‘Mưu lược kinh người’ các thể loại ca ngợi với ngôn từ khâm phục.

Nhưng dần dần nàng lớn lên, trong miệng của Mộ thúc, vị Hứa Công này chuyển từ lời ca ngợi dần biến thành ‘Kẻ trộm quốc gia’, ‘Lão già không chết’.

Một loại mắng chửi ‘kẻ không tuân thủ đạo vua tôi’.

Nhân vật như thế, quả thực rất thích hợp để lấy ra cõng nồi.

Mà sau khi Hứa Nguyên nhìn thấy thần sắc của Lý Thanh Diễm, trong lòng biết rằng đối phương không tin, thở dài một tiếng, há mồm phun ra lời nói dối: “Không phải, công chúa đại nhân của ta, nàng cho rằng Hứa Trường Thiên ta muốn ở lại cái thành nát này?”.

Hứa Nguyên vừa nói vừa chỉ vào phía nam thành: “Cửa thành bên kia bị nổ, một khi Man Tộc công thành, trong lòng chúng ta đều biết chỉ có thể thủ được vài ngày”.

“Nhưng phụ thân ta nói, cần con trai hắn ở lại thành Bắc Phong làm con tin cho các ngươi yên tâm, yên tâm rằng hành vi sau đó của Phủ Tướng Quốc chúng ta cũng sẽ không gây nguy hiểm cho lợi ích triều đình”.

Lý Thanh Diễm nghe xong lời nói dạt dào tình cảm này, trong mắt lộ ra một chút suy tư: “Không phải ngươi nói ngươi là hoàn khố hay sao, hoàn khố còn có thể quản những thứ này?”.

Hứa Nguyên nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia phẫn nộ: “Lý Thanh Diễm, trước kia Hứa Trường Thiên ta quả thật làm ra những việc không phải người làm, nhưng từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, chuyện đại cục, ta vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ”.

Lý Thanh Diễm nhìn Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên cũng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chân thành mang theo tha thiết nhiệt tình.

Sau một lúc lâu, đôi mắt Lý Thanh Diễm bỗng cong lên, cười hì hì: “Xem ra Lâu Cơ đã chuẩn bị đường lui cho ngươi”.

Vẻ mặt Hứa Nguyên cứng đờ.

Con mẹ nó, muốn khoe khoang bản thân một chút vậy mà những nữ nhân này sao người sau lại còn tàn nhẫn hơn người trước.

Trong lúc ngây người, Lý Thanh Diễm chậm rãi nâng một bàn tay ngọc lên, khẽ vuốt lên trên mặt Hứa Nguyên, ở sát bên cạnh nở ra nụ cười, đôi mắt đỏ rực như lửa: “Mặc kệ có đường lui hay không, trong tình huống này mà ngươi dám ở lại thành Bắc Phong, không hổ là nam nhân của bản cung”.

Bình Luận (0)
Comment