Tam hoàng tử cũng bất đắc dĩ mà thở dài, lại tự mình uống một chén rượu: “Đúng là rất khổ, vô tình nhất chính là nhà đế vương, ta cũng chỉ có thể đánh cược, nếu đại ca muốn động đến ta, phỏng chững mẫu hậu sẽ khuyên nhủ hắn, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta lại cẩn thận giúp hắn nhiều năm như vậy, nguyện ý ủy quyền các thứ cho hắn thì hẳn có thể làm một vương gia nhàn tản”.
Hứa Nguyên liếc về phía bếp nướng tỏa ra ấm áp, bỗng nhiên hỏi: “Vậy Quân Khánh ngươi cứ như vậy mà nguyện ý giao vận mệnh của mình vào tay người khác?”.
Tam hoàng tử híp mắt, cười nói: “Tam công tử, ý của ngươi là...”
“Nếu khó, tại sao mình không tự làm?”
Đột nhiên trong đình đài rơi vào trầm mặc.
Nửa ngày sau, bỗng nhiên Tam hoàng tử cười ha hả, chỉ vào chính mình, nói: “Ta? Ta lấy cái gì để mà tranh với đại ca nhị ca của ta? Luận tuổi tác ta ra đời sau đại ca hai mươi mấy năm, luận năng lực ta lại không bằng nhị ca”.
Hứa Nguyên yên lặng giơ lên một ngón tay, chỉ vào chính mình.
Thanh âm của Tam hoàng tử đình trệ, đôi mắt ngưng trọng.
Gã bất lực này rõ ràng là thừa nhận trực tiếp.
Mà, kể cả có thừa nhận hay không đối với hắn mà nói đều giống nhau, dù sao hắn cũng không dám nói ra bên ngoài.
Vẻ nghiêm trọng dần dần biến mất, Tam hoàng tử tựa lưng vào ghế, cười ha hả rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên: “Tam công tử, ta chỉ là một tục nhân, rất rõ ràng là có một chút dục vọng khi đã mở ra rồi, sẽ không thu hồi lại được”.
“Ngươi thực sự không muốn?”.
Ánh mắt Hứa Nguyên có chút cổ quái.
“Muốn, ta đã nói ta là một tục nhân, có thể ngồi đương nhiên sẽ ngồi”.
Tam hoàng tử nhìn chăm chú vào mắt Hứa Nguyên, gằn từng chữ: “Nhưng ta cũng không muốn làm khôi lỗi bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế đi, cho nên Tam công tử đừng nên châm ngòi ly gián, kết thúc chuyện này nếu có thể sống sót, ta sẽ điểm binh đi đến đảo Doanh Châu làm một thổ hoàng để”.
Hứa Nguyên thở dài, nói: “Điện hạ thật là tỉnh táo, biết cách rời xa vòng xoáy”.
Tam hoàng tử thở dài: “không tỉnh táo không được, chuyến đi Bắc Cảnh lần này, nhị ca ta dựa vào những biểu hiện này thì hơn nửa là có thể tranh thủ được một số ủng hộ trong quân đội, có thể lộ mặt bên ra bên cạnh phụ hoàng ta”.
“Cho dù có thể thắng trong loạn lạc Bắc Cảnh, những cũng không thể thắng quá đẹp mắt, thân thể phụ hoàng lại có bệnh nặng, bằng vào tính tình ôn nhuận của đại ca ta, muốn đăng cơ đại thống thì quá nửa là có chút khó khăn. Mà nếu nhị ca ta đăng cơ, kết cục của ta... chậc chậc...”
Hứa Nguyên nghe nói như thế chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không lên tiếng.
Hiểu rồi.
Thái tử này là để cho hoàng đế và lão cha của hắn thu thập xong tông môn, sẽ chuẩn bị cho thiên hạ nghỉ ngơi lấy sức.
Hiện tại chưa bình định được tông môn, tự nhiên phải đổi một người mang lấy đại nghiệp.
Thế nhưng Thái tử giám quốc nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng không chịu nổi như trong lời nói của Tam hoàng tử.
Nếu thực không chịu nổi như vậy, Nhị hoàng tử cũng không cần phải liều mạng chủ động đi tới Bắc Cảnh.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, liếc Lý Quân Khánh ở đối diện một cái.
Tiểu tử này, năng lực chạy xe lửa trong miệng cũng không kém ai.
Mà tựa như Lý Quân Khánh đã giãi bày triệt để, sau đó cười hỏi: “Tam công tử, đêm nay muốn đi gánh hát ở thành nam xem một chút hay không? Cô nương gánh hát ở phương bắc này cao gầy hơn ở kinh đô chúng ta không ít”.
Hứa Nguyên trợn trắng mắt, nói: “Thành cũng đã bị vây, gánh hát mở cửa lúc này sao?”.
Tam hoàng tử khoát khoát tay áo, cười nói: “Tam công tử, thời điểm càng loạn, gian thương lại càng có thể kiếm được nhiều tiền. Hiện giờ nhiều con cái của cao tầng tông môn ba châu Bắc Cảnh bị vây ở trong cô thành không thoát ra được, bọn họ chịu áp lực lớn như vậy, tất nhiên cũng phải tìm địa phương để phát tiết, giá cả gánh hát trong thành sẽ tăng gấp đôi, nhưng chắc chắn sẽ mở”.
Dứt lời, trong gió tuyết ngoài đình, một thân ảnh mang áo bào đỏ rơi xuống mặt đất phía sau Tam hoàng tử, sau đó chân dài nhấc lên, lặng lẽ tiến vào trong đình”.
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua nữ nhân áo đỏ phía sau Tam hoàng tử, lập tức ra vẻ nghiêm túc, nói: “Đắt quá, đi không nổi”.
Tam hoàng tử cười hì hì, thở dài: “Chậc chậc, Tam công tử thật đúng là thiết công kê đóng cửa đi ăn mày, tối nay ta làm chủ, thế nào?”.
Hứa Nguyên lại nhìn thoáng qua, sắc mặt thiếu nữ áo đỏ phía sau Tam hoàng tử lạnh đến mức đóng băng: “Tối nay có thể không tiện, hoàng tỷ ngươi có thể cần ta”.
Tam hoàng tử đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Hứa Nguyên, sắc mặt biến đổi, nhưng chỉ dừng lại một chút rồi vẫn kiên trì cười cười nói nói: “Không sao, hiện giờ tình hình quân sự khẩn cấp, nhất định hoàng tỷ của ta phải tuần tra trên cửa thành, không có khả năng ngủ lại phủ nha này...”
“Bộp!!”
Lý Thanh Diễm giơ tay lên, vỗ một cái vào gáy Lý Quân Khánh.
“...”. Ánh mắt Hứa Nguyên ra vẻ không liên quan đến mình.
Tam hoàng tử ôm đầu giả chết. Lý Thanh Diễm hít sâu một hơi, lạnh lùng quét mắt nhìn vào Hứa Nguyên: “Đi theo bản cung, bản cung có chuyện muốn hỏi ngươi”.
Dứt lời, xoay người rời đi.
Hứa Nguyên vô ý thức nghiêng mắt nhìn thoáng qua Lý Quân Khánh, kết quả là tiểu tử này cứ như vậy không rên lên một tiếng mà giả chết gục trên mặt bàn.
Lý Thanh Diễm đi ra khỏi đình viện, Hứa Nguyên cũng chuẩn bị rời đi theo, bỗng thấy người chết kia ngước mắt nhìn hắn nháy mắt mấy cái, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Khuya... nay... gặp”.
“...”. Hứa Nguyên.
Đại viện thâm cung, phong cách kiến trúc trang nghiêm và túc mục ở trong khung cảnh tuyết lớn tán loạn lộ ra vẻ xinh đẹp yên tĩnh.