Theo lối hành lang, đi ra ước chừng mười trượng, bỗng nhiên Hứa Nguyên dừng bước, ở một nhánh của ngã ba nối với một lối nhỏ, dưới đình viện cuối cùng nơi đó, hắn lờ mờ thấy được có một người đang an tĩnh ngồi uống rượu.
Một bên uống rượu, một bên ngắm tuyết, nhìn bông tuyết bay bay đầy trời, đôi mắt u buồn.
Đang nhìn, bỗng nhiên người nọ quay đầu.
Ánh mắt hai người bất chợt gặp nhau trong gió tuyết.
Cả hai bên đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, phảng phất như đang nói: gã bất lực này, vậy mà còn chưa chạy trốn?
Thu liễm ánh mắt, Tam hoàng tử cười ha hả, cao giọng nói với Hứa Nguyên: “Tam công tử, cùng nhau uống rượu ngắm tuyết?”.
Trầm ngâm trong giây lát, Hứa Nguyên cũng không có vội vàng đi gặp Lý Thanh Diễm, mà chậm rãi đi về phía đình nhỏ.
Đi tới gần, Hứa Nguyên nhìn thấy bố cục trong đình, hơi có chút buồn cười, lên tiếng: “Hôm nay thành Bắc Phong bị vây hãm, Tam hoàng tử điện hạ cũng thật là biết hưởng thụ, trận pháp cách âm, trận pháp sưởi ấm mọi thứ thật là đầy đủ”.
Trên bàn gỗ dưới mái đình bày một giá làm ấm rượu, bên cạnh là một cái bếp nướng, thịt rau các loại xèo xèo rung động trên vỉ nướng.
Khung cảnh băng giá đều bị ngăn cách ở bên ngoài đình.
Lý Quân Khánh cười cười rất lưu manh, lắc đầu: “Cách thời điểm phá thành chỉ còn vài ngày, nhân dịp này nên ăn nhiều một chút”.
Hứa Nguyên mang vẻ mặt cổ quái ngồi xuống, tự giác lấy ra một cái chén, rót ngay cho mình một chén rượu: “Hiện giờ thành Bắc Phong còn chưa hoàn toàn bị vây kín, nếu như Tam hoàng tử muốn chạy... Khục khục... nếu muốn rời đi, ta cảm thấy hẳn là không khó mới phải?”.
Tam hoàng tử chép miệng, lắc đầu nói: “Ta cũng muốn, nhưng Hoàng tỷ của ta, một lời nói là một cái đinh, phong thành chính là phong thành, một người cũng không được đi”.
Hứa Nguyên nhấp một ngụm rượu ấm: “Thế nhưng ngươi là thân đệ đệ của nàng ấy, nói gì thì nói cũng phải có đãi ngộ đặc biệt chứ?”.
“Xùy...”
Lý Quân Khánh cười nhạo một tiếng, trong mắt mang theo vẻ cười cợt: “Tam công tử, ở nhà chúng ta, cái thứ huyết thống này cũng không có tốt như nhà các ngươi. Hoàng tỷ của ta từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Cảnh, quan hệ với ta so với người xa lạ có khi còn không tốt bằng”.
Lời nói có phần thẳng thắn làm cho Hứa Nguyên cũng không biết nên tiếp tục như thế nào.
Tựa hồ Tam hoàng tử cũng không có ý định nói tiếp, bỗng nhiên híp mắt cười cười, hỏi: “Đúng rồi, Tam công tử, vừa rồi ở phủ nha, bản vương nhìn thấy một đại tông sư nhà ngươi tên là Chu Sâm, ngươi... có ấn tượng hay không?”.
“Chu Sâm?”
Hứa Nguyên hơi nhíu mày, đúng lúc này biểu diễn ra vẻ mặt kinh ngạc:
“Vậy mà hắn lại ở thành Bắc Phong?”
“Xem ra là có quen biết”
Tam hoàng tử cười gian manh.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Lý Quân Khánh, lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Hoàng tỷ của ngươi đâu?”.
Tam hoàng tử tựa như đã xác nhận một chuyện gì đó, nhún vai, giọng nói chuyển thành du dương trầm bổng: “Bởi vì một người đứng đầu không biết tên của Phủ Tướng Quốc các ngươi, Hắc Lân quân tùy tiện ra khỏi thành, làm cho Hoàng tỷ cực kỳ tức giận, hẳn là lúc này nàng đang dùng viên tinh liên hệ tiếp viện”.
“Vậy à”. Hứa Nguyên híp híp hai mắt.
Chắc hẳn Tam hoàng tử này ý thức được một vài chuyện, thế nhưng nếu đã nói ra như vậy chứng tỏ hắn cũng không có ý định tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên mỉm cười: “Vậy Nhị hoàng tử thì sao”.
“Hắn đang giúp Hoàng tỷ xử lý quân vụ”
“Quân vụ??”
Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.
Tam hoàng tử khoát khoát tay áo, giải thích: “Không phải là phụ trách cụ thể những công việc như thủ thành, mà là giúp đỡ Hoàng tỷ của ta tọa trấn phủ nha, điều hành vật tư, trị an trong thành, cùng với công việc hậu cần của quân thủ thành”.
Trong mắt Hứa Nguyên lộ ra vẻ suy tư: “Hắn còn biết những thứ này?”
“Đương nhiên, phụ hoàng cũng nói nhị ca ta giống với hắn”.
Đôi mắt Tam hoàng tử lộ vẻ tán thưởng, giơ ngón cái và ngón trỏ lên tạo ra một khoảng cách nhỏ: “Về cơ bản thì cái gì hắn cũng hiểu một chút, so với đại ca chỉ biết lễ giáo nhân nghĩa thì mạnh hơn nhiều”.
Hứa Nguyên cũng chưa từng gặp Thái tử đương triều, bởi vậy cũng không biết được thật giả trong lời nói đối phương, khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu Tam hoàng tử điện hạ coi trọng nhị ca của ngươi như vậy, việc tranh quyền đoạt lợi thì ngươi đi theo đại ca làm gì? Dù sao quan hệ huyết thống nhà ngươi cũng không trọng yếu như vậy”.
Tam hoàng tử trầm mặc trong giây lát, bỗng nhiên thở dài, sâu kín nói: “Tam công tử”.
“Sau khi phụ hoàng ta đăng cơ, mấy hoàng thúc kia người thì tự sát, hoặc là phát điên cả rồi”.
Gió tuyết như thác đổ, làm nổi bật thêm vẻ mặt bất đắc dĩ của Lý Quân Khánh.
Hứa Nguyên cười híp mắt, hỏi: “Vậy làm sao ngươi có thể xác định sau khi đại ca đăng cơ sẽ không động đến ngươi? Ngươi có thể nắm giữ tất cả các thương hội hoàng gia, còn có Ngự Ảnh Vệ, uy hiếp này... chậc chậc...”.
Không có người ngoài ở dây, Tam công tử cũng rất thẳng thắn, nói: “Đại ca nhị ca đều không ủng hộ, vậy ta cũng không thể đi hỗ trợ lục đệ của ta chứ? Ông ngoại của hắn là Lang Gia hầu, trong tay tuy có ba vạn Lang Gia quân, không đủ nhét kẽ răng cho Bắc Phong quân dưới tay Võ Thành hầu, cái này làm sao để ta đi theo?”
Hứa Nguyên im lặng, nâng chén.
Hai ly rượu chạm vào nhau trong cơn gió tuyết, sau đó uống cạn.
Hứa Nguyên đặt chén rượu xuống, từ từ thở dài: “Ngươi đúng thật là rất khổ”.