Một đường đi tới hiện giờ, trên tay cũng đã nhiễm máu rất nhiều người.
Có kẻ thù, có người vô tội, hiện tại cũng có người một nhà.
Thở dài một tiếng, Hứa Nguyên bước lên bậc thang, đi vào đại điện nghị sự.
Đại điện trống trải, vừa vào bên trong diện, tiếng gió tuyết bên ngoài hoàn toàn được ngăn cách.
Cả một không gian đều thông thông thoáng thoáng, mấy cây cột tráng kiện chống đỡ lấy mái vòm, bên dưới bày mấy cái sa bàn địa hình.
Tiếng giày bước trên nền đá, âm thanh vang vọng khiến cho toàn bộ đại điện trở nên càng yên tĩnh trống vắng hơn.
Trong lòng Hứa Nguyên thầm đoán, nơi này đại khái chính là bộ chỉ huy tiền tuyến Bắc Phong.
Nhưng lại không có ai?
Vừa suy nghĩ, Hứa Nguyên vừa tiếp tục đi vào sâu trong đại điện.
Dựa vào phong cách kiến trúc của Đại Viêm, bình thường phía sau đại điện này sẽ có mấy tòa trạch viện, để cho người trọng yếu dùng làm nơi nghỉ ngơi.
Lý Thanh Diễm không ở đại sảnh này, hẳn là ở phía sau.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hứa Nguyên thấy tiếng áo giáp ma sát truyền tới từ hành lang phía sau điện.
Trọng giáp cùng giáp phiến phát ra tiếng va chạm loảng xoảng.
Dừng bước, đưa mắt nhìn qua.
Rất nhanh sau đó, một người trẻ tuổi tướng mạo thư sinh đi ra từ phía sau.
Áo giáp dày nặng, nền đen viền đỏ, thân giáp khắc trận văn chi chít.
Tuy vậy, áo giáp cứng rắn trên người nam tử này lại tổn hại một mảng lớn, lộ ra lớp vải bên trong cùng với kính hộ tâm, toàn thân thấm đẫm máu tươi màu đen đặc thù của Man tộc.
Không phải ai khác, là Nguyên Hạo bị Lý Thanh Diễm bắt giữ.
Hứa Nguyên hơi lộ vẻ kinh ngạc, gọi một tiếng: “Nguyên thống lĩnh”.
Nhìn thấy Hứa Nguyên trong đại điện, ánh mắt Nguyên Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Ở trong nhận thức của hắn, hẳn là lúc này Hứa Nguyên đã chạy trốn ra khỏi thành.
Hắn đã nói với đối phương, thành Bắc Phong này tốt đa cũng chỉ có thể thủ vững được một tuần.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ,
Khi thành bị phá, những Man tộc kia cũng sẽ không sợ hãi thân phận con trai Tể Tướng Đại Viêm của hắn, mà lại sẽ có thể càng hưng phấn hơn.
Thu liễm suy nghĩ, Nguyên Hạo bước nhanh về phía trước, chắp tay thi lễ: “Tam công tử”.
Hứa Nguyên nhìn lướt qua một bộ giáp trụ của Nguyên Hạo, tỏ vẻ nghi hoặc, lên tiếng hỏi: “Nguyên thống lĩnh, ngươi đây là...”.
Nguyên Hạo cũng không phải là kẻ không não chỉ biết đánh giặc, tự nhiên cũng biết thân phận của Tam công tử không thể bại lộ, chắp tay thi lễ: “Mới vừa rồi Nguyên mỗ nghe lệnh, thừa dịp Man tộc đặt chân chưa vững, ra ngoài tập kích đại doanh Man tộc, chuyến này là tìm Vũ Nguyên điện hạ báo cáo công tác”.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng ‘A’ lên một tiếng: “Ta nghe Lâu Cơ nói, không phải là Lý Thanh Diễm đã nghiêm cấm bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành hay sao?”.
Nguyên Hạo thành thật phối hợp diễn tuồng: “Mặc dù hiện tại Hắc Lân quân ta nhận lệnh của Vũ Nguyên điện hạ, nhưng càng phải nhận lệnh của Phủ Tướng Quốc”.
“Là Lâu Cơ bảo ngươi làm”.
Hứa Nguyên trầm ngâm trong giây lát.
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái, gương mặt Nguyên Hạo lộ vẻ khó xử, không phát ra thanh âm.
“Không thể nói à...”.
Hứa Nguyên than thở một tiếng, gật gật đầu, lại lên tiếng: “Nguyên thống lĩnh, vừa rồi ở bên ngoài thao trường, ta nhìn thấy có người đang bị hành hình”.
Nguyên Hạo sửng sốt một cái, đưa mắt nhìn ra ngoài đại điện, nhíu nhíu mày: “Đã chém?”.
“Ừ”.
Hứa Nguyên gật đầu, Nguyên Hạo thở dài tiếc nuối: “Đúng, người của chúng ta. Bất kể nói như thế nào thì Hắc Lân quân ra khỏi thành tấn công Man tộc đều là trái với mệnh lệnh của Vũ Nguyên điện hạ, cần phải đấy nhân vật quan trọng ra chém đầu phục chúc, nếu không giết, chỉ sợ bên phía tông môn sẽ sinh loạn”.
Hứa Nguyên thoáng nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Là người của chúng ta?”.
Nghe được vấn đề này, Nguyên Hạo nhìn Hứa Nguyên bằng ánh mắt cổ quái, rồi lập tức cười nhẹ một tiếng: “Lâu Cơ đại nhân đưa ra danh sách, điện hạ bảo chúng ta tự mình động thủ”.
Hứa Nguyên như có điều suy nghĩ: “Bọn họ phạm tội?”.
Nguyên Hạo cười hắc hắc: “Nói đến hai người này thì cũng có chút đáng tiếc, tư chất tư luyện phải nói là nhân tài thượng hạng. Chẳng qua vì muốn càng nhiều tài nguyên tu luyện, hai người đưa tay sờ đến vật tư hậu cần”.
Hứa Nguyên nhíu mày: “Là như nào?”.
Nguyên Hạo cười đáp: “Hiện giờ vật tư ở thành Bắc Phong rất khan hiếm, giá cả các loại vật tư trên thị trường đều tăng lên điên cuồng, hai người bọn họ là chủ quản vật tư tồn kho của Hắc Lân quân tại thành Bắc Phong, bán ra không ít đồ giá cao trên chợ đen”.
Nói xong, Nguyên Hạo chuyển đề tài, thở dài: “Thế nhưng vốn nói là để ta tự mình động thủ, vậy mà đã chém, Man tộc thì lại khó giết, chậc chậc...”.
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Nguyên Hạo, khóe mắt Hứa Nguyên nhảy dựng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ta biết rồi, Nguyên thống lĩnh, ngươi đi xuống trước đi, Lý Thanh Diễm ở bên trong nội điện?”.
Nguyên Hạo chắp tay: “Vũ Nguyên điện hạ và hai vị hoàng tử đều nghỉ ngơi ở bên trong”.
Dứt lời, tiếng ma sát của bộ giáp dày lại một lần nữa vang lên, cuối cùng biến mất ở trong một hành lang dài nhỏ bên ngoài đại điện nghị sự.
Hai bên của hành lang ở sau đình viện, tuyết trắng đầy trời phiêu phiêu rơi xuống, đình đài lầu các ở trong viện đều bao phủ bởi một mảnh trắng xóa.