Hứa Nguyên mỉm cười, khen:
"Ánh mắt không tệ, cho nên Cẩn Huyên ngươi chuẩn bị dùng bao nhiêu tiền để mua nó đây?"
"."
Tô Cẩn Huyên nhếch môi đỏ, rủ đầu xuống, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.
Muốn, nhưng không có tiền mua.
Dáng vẻ luống cuống, nhìn rất đáng yêu.
Hứa Nguyên nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng cười nhẹ một tiếng.
Tiểu Mị Ma này vẫn là tính tình trước đây, da mặt mỏng, không chịu nhận đồ vật người khác.
Nếu đổi thành Lâu Cơ, thấy Mị Thần hoa này của hắn, con mắt đoán chừng sáng lấp lánh rồi.
Qua thật lâu, Tô Cẩn Huyên mới trầm thấp mở miệng nói, thanh tuyến yếu đuối:
"Thông thường đan dược dược liệu thượng phẩm đều thông qua đấu giá, giá cả bình thường là khoảng hai mươi vạn."
Hứa Nguyên nghe thấy lời này nhếch miệng cười một tiếng:
"Ngươi nói không sai, nhưng ép giá cũng không ép như ngươi, ta nhớ Hợp Hoan Tán nên tính là dược tề siêu phẩm."
Có thể xem đan dược cho cường giả Thánh Nhân như đan dược siêu phẩm.
Sau khi bị vạch trần, khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩn Huyên có chút quẫn bách, lơ đãng bộc lộ vũ mị, khiến cho người ta có một loại xúc động muốn đè xuống hung hăng chà đạp:
"Ta… ta chỉ nói là một chút mà thôi, chủ dược đan dược siêu phẩm bình thường là trên dưới trăm vạn."
Đan dược siêu phẩm bình thường đều dùng cho Thuế Phàm Nhất phẩm, thậm chí đối với cường giả Thánh Nhân đan dược cũng rất có ích.
Chủ dược cực kì hiếm thấy, hơn nữa không cách nào bồi dưỡng.
Muốn luyện đan, trên cơ bản chỉ có thể tìm vận may.
Từ trong rừng sâu núi thẳm của đại oan đầu nào đó móc ra, hoặc là giống như Hứa Nguyên lúc trước, tiến vào trong bí cảnh tìm.
Năm ngoái, trong tròn một năm, Phủ Tướng Quốc to như vậy luyện chế ra đan dược siêu phẩm cũng chỉ được năm viên.
Một viên cho Lâu Cơ, một viên cho Phượng Cửu Hiên, một viên cho Tông Thanh Sinh, hai viên cho Hứa Trường Ca, lão cha kia một viên cũng không cần.
Năm nay đoán chừng sẽ nhiều hơn một chút, dù sao Lạc lão đầu cung cấp nhiều bí cảnh như vậy.
Nếu như có thể thành đan, Hứa Nguyên đoán chừng hắn cũng có thể được một viên.
"."
Suy nghĩ hơi phát tán, lấy lại tinh thần, Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, cười nói:
"Trên thị trường đúng là cái giá này, nhưng vấn đề là, Mị Thần hoa này của ta đã tuyệt tích mấy ngàn năm, hơn nữa ngươi giống như đúng lúc đặc biệt cần nó."
"."
Ánh mắt Tô Cẩn Huyên bắt đầu đảo bốn phía.
Nàng đúng là rất muốn, nhưng lại không có tiền.
Đừng nói năm trăm vạn lượng, năm mươi vạn lượng đối với nàng mà nói cũng là một thiên văn sổ tự rồi.
Trầm mặc nửa ngày, Tô Cẩn Huyên cắn răng, thấp giọng nói:
"Công tử, ngươi muốn Cẩn Huyên làm gì không, xin cứ nói rõ."
"Ta muốn ngươi thị tẩm thì ngươi cũng đồng ý?"
Hứa Nguyên hứng thú.
"."
Đôi mắt Tô Cẩn Huyên chớp chớp, một tầng đỏ ửng nhanh chóng khuếch tán ra trên da thịt trắng nõn của nàng, cuối cùng lan đến bên tai, đôi môi đỏ thắm khe khẽ run rẩy.
Trầm mặc thoáng chốc bao trùm toàn bộ phòng nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Tô Cẩn Huyên cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn về phía Hứa Nguyên, hắng tiếng nói:
"Tất nhiên là có thể, nếu như Tam công tử thực sự muốn vậy a."
Càng xâm nhập tiếp xúc, sẽ càng bị Mị Hồn Ma Thể khống chế.
Tiếp xúc cự ly gần, đoán chừng trong nháy mắt sẽ đem lòng yêu nàng.
Hứa Nguyên nghe nói như thế, ngược lại cười ha ha, nghiêng đầu hỏi:
"Ngươi cảm thấy ngươi trị giá mười triệu lượng không?"
"."
Dứt lời, nhưng lời nói ra như đao.
Tối nay nàng tới tìm hắn, là muốn chứng minh ánh mắt lúc trước của hắn không sai, bây giờ bản thân nàng hữu dụng đối với hắn.
Cũng bởi vậy, đối với hắn, Tô Cẩn Huyên dù muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngàn vạn Bạch Ngân, số lượng khiến cho người ta khó mà thực hiện.
Trong tim có một cỗ chua xót không hiểu từ đâu tới đột nhiên nổi lên, Tô Cẩn Huyên nắm chặt góc áo, rủ đôi mắt xuống, đè ép thanh âm:
"Nếu đã như vậy, Mị Thần hoa này Cẩn Huyên không mua nữa,... bạc lúc trước thiếu công tử, đời này Cẩn Huyên nhất định sẽ trả."
"Xùy ~ "
Nhìn biểu lộ lã chã chực khóc của nàng, Hứa Nguyên cười ra tiếng.
"."
Nghe được tiếng cười, Tô Cẩn Huyên vẫn buông thõng đôi mắt, nhưng thân thể hơi run rẩy.
Hứa Nguyên không nói tiếp, yên lặng đẩy hộp ngọc chứa Mị Thần hoa lên trước mặt nàng:
"Được rồi, cầm đi, trước đó Lâu Cơ muốn đòi nhưng ta vẫn luôn giữ lại cho ngươi đấy."
"."
Tô Cẩn Huyên cắn môi, không lên tiếng.
Hứa Nguyên đứng dậy đi đến bên người Tô Cẩn Huyên ngồi xuống, đầu ngón tay vuốt ve chén trà thấp giọng nói:
"Muốn phản bác ta, Cẩn Huyên ngươi cũng có thể, cần gì tự mình phụng phịu."
Thanh âm Tô Cẩn Huyên rất nhẹ:
"Công tử nói đúng, Cẩn Huyên có gì phải phản bác?"
Hứa Nguyên đặt chén trà xuống, duỗi ngón trỏ ra đặt dưới cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên.
Đối mặt một giây, hắn thấy được đôi mắt đào hoa của nàng có chút phiếm hồng.
Hứa Nguyên híp híp mắt nhìn chằm chằm nàng lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp:
"Cẩn Huyên, người xem nhẹ bản thân mình xác thực không đáng một vạn, thậm chí ngay cả một ngàn lượng cũng sẽ không đáng giá.”
"Trong lòng thiếu niên luôn có hoài bão, tối nay ngươi có thể làm được chuyện như vậy đã chứng minh ánh mắt ban đầu của ta không sai, cho nên đừng coi thường chính mình như vậy nữa, được chứ?"
"."