Gió Bắc như đao, cuốn lên hàng ngàn đống tuyết.
Bởi vì cự tượng chiến tranh liều mạng va chạm, mặt ngoài của chiếc tường thành cao vút nứt ra như mạng nhện, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, khói bụi và sương mù tuyết cùng với tràn ngập tiếng kêu ‘giết’ vang trời.
Dưới sự khống chế của Nhị hoàng tử, hộ thành đại trận thành công đánh chết một con Băng Thú Cự Tượng da dày thịt béo đang trên đường chạy tới, nhưng cuối cùng một con cự tượng khổng lồ hình gấu trùng kích trực tiếp làm cho trận văn thành Nam bị vận chuyển quá tải mà vỡ vụn.
Mục tiêu chiến thuật của Dị vương Man tộc đã đạt được với cái giá là ba con cự tượng băng nguyên.
Mặc dù không thể đánh sập triệt để bức tường thành nặng như núi ấy, nhưng toàn bộ đại trận hộ thành phía thành Nam đã hoàn toàn lâm vào tê liệt.
Mà quan trọng hơn là, thi thể sau khi chết của cự tượng chiến tranh đổ vào trên tường thành, trở thành một cầu tàu tự nhiên dẫn lên lầu cửa thành.
Bộ đội tiên phong của Man tộc chia làm hai đường, tấn công đầu tường thành như ác lang cùng với Khải Hoàn Môn bị nổ tung kia.
Hai quân lập tức đánh giáp lá cà.
Hư ảnh binh kích ngưng tụ từ quân trận của Đại Viêm không ngừng đan xen va chạm với đồ đằng được Man tộc tạo ra, vang lên từng tiếng nổ mạnh.
Trong trận chiến tranh quy mô này, đại bộ phận tu giả cao giai cũng không dám lộ diện.
Nhưng lúc khẩn cấp này vẫn sẽ có tu giả cao giai liều mạng mạo hiểm ra tay, chém quân địch đi một mảng lớn, lại tức khắc trốn xa.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả Chu Sâm bị cưỡng chế phái đến thủ thành.
Chu Sâm rút ngọc kiếm sau lưng ra, vừa vận chuyển công pháp chém một đội binh lính Man tộc đang leo lên tường thành đứng vững gót chân chờ tiếp viện, vừa định chạy trốn thì cảm giác được khí tức của mình bị khóa chặt.
Sau đó, nói thì chậm mà việc tới thì nhanh, một đồ đằng Bạch Hổ bắn thẳng về phía hắn từ trong đám khói tuyết dưới thành.
Tốc độ nhanh đến mức hắn căn bản không né tránh kịp.
Đồng tử Chu Sâm rụt lại, lóe lên kiếm quang đen nhánh đã sớm chuẩn bị sẵn, đột nhiên vung về phía hư ảnh cự hổ kia.
“Ầm!”
Hai luồng nguyên khí va chạm kịch liệt ầm ầm trên lầu thành, một cái hố lớn xuất hiện trên tường thành.
Chu Sâm cũng không có sức lực chịu nổi, ngay lúc tiếng ầm ầm vang lên lập tức hóa thành một tàn ảnh cực tốc nện vào trong thành, xuyên thủng mấy tòa kiến trúc, bốc lên một trận khói bụi, không biết sinh tử.
Mà đây chỉ mới là một phần của toàn bộ chiến tranh.
Mỗi một phút, không, mỗi một giây cũng không biết có bao nhiêu người Viêm và Man tộc chết trong cái cối xay thịt này, gai xương đâm vào trái tim, linh nhận chém đầu lâu xuống, máu tươi màu đỏ bừng và màu đen nhánh lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ở thành Nam.
Dù tiếng kêu ‘giết’ có vang cả trời, vô số Man tộc đã bám vào tường thành như kiến, thì cứ điểm lớn nhất là cửa thành Nam vẫn vững như thái sơn.
Nguyên Hạo không quan tâm đến việc chém giết bên dưới, bởi vì lúc này hắn căn bản không có rảnh tay để ý tới những thứ đó.
Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh như ẩn như hiện của con cự tượng chiến tranh cuối cùng của Man tộc.
Một tướng lĩnh xuất sắc luôn có thể nhanh chóng phân tích mối đe dọa lớn nhất trên chiến trường.
Hiện giờ thế cục thành Nam quả thật nguy hiểm, nhưng uy hiếp lớn nhất không phải là những man quân tấn công lên đầu thành này, cũng không phải những man quân tiến vào trong thành qua Khải Hoàn Môn, mà là con cự tượng chiến tranh còn sống sót cuối cùng kia.
Không có thủ đoạn công kích của đại trận hộ thành, khí giới thủ thành trên tường thành căn bản không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng đối với con cự tượng chiến tranh kia, mà một khi con cự tượng chiến tranh kia đến được dưới chân tường thành Nam.
Đại khái tường thành sẽ bị con súc sinh đó đập cho sập mất.
Một khi tường thành bị phá hủy, toàn bộ thành Nam sẽ không thể phòng thủ bất cứ nguy hiểm nào nữa.
Một khi cự tượng chiến tranh vào thành, tạo thành phản ứng dây chuyền, sẽ dẫn thẳng đến thành Bắc Phong hoàn toàn thất thủ.
Chiến đấu trên đường phố trong thành cũng không đánh được.
Nghĩ vậy, khuôn mặt thanh tú của Nguyên Hạo hiện lên sự ngưng trọng.
Vị Võ Nguyên điện hạ kia phân cho hắn thống soái ba mươi ngàn biên quân tông môn, cũng bởi thế nên hắn không có dùng thủ hạ của mình là quân Hắc Lân.
Hiện giờ đại bộ phận thủ quân trên đầu thành đều là biên quân tông môn, hắn chỉ phái ra một bộ phận nhỏ sĩ quan trung tầng hô to tổ chức kỷ luật bên trong.
Về phần quân Hắc Lân của hắn…thì ở trong thành kết quân trận đảm nhiệm đốc chiến đội.
Ai dám lui, giết không tha!
Trong đó có cân nhắc phải bảo tồn thực lực, cũng có suy nghĩ cho đại cục.
Một đạo lý rất đơn giản, nếu để cho quân Hắc Lân và những biên quân này cùng thủ thành trên tường thành với nhau, tạm thời không nói công pháp bất đồng không thể hình thành hợp lực quân trận, quan trọng là sĩ khí của quân Hắc Lân rất dễ bị đám heo này làm tan rã.
Một khi bị tan rã, toàn bộ chiến cuộc thành Nam cũng đi tong theo.