Mà nếu để quân Hắc Lân chống đỡ ở phía trước, một khi quân Hắc Lân tử thương quá nhiều trong lúc thủ thành, cần lui về phía sau, quả thực là si tâm vọng tưởng khi còn muốn trông cậy vào những biên quân tông môn tuyến hai này đoạt cửa thành lại.
Nhưng sau khi khai chiến, sự diễn tiến của chiến cuộc có chút ngoài dự liệu của Nguyên Hạo.
Tính toán không bỏ sót chỉ tồn tại trong bản vẽ.
Tuy trước chiến tranh Nguyên Hạo làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng hoàn toàn không ngờ khói bụi và tuyết đọng dâng lên bởi sương mù tuyết do ‘Tế Nhật’ thả ra lại có tác dụng ổn định tâm thần đối với biên quân tông môn thủ thành.
Trong tầm nhìn bị ngăn trở bởi sương mù, người chỉ có thể nhìn thấy khu vực trước mắt mình, mặc dù có người sợ chết muốn chạy, những người khác liều chết chém giết cũng không nhìn thấy.
Ở giai đoạn giết đỏ cả mắt, vậy mà nhất thời lại có thể giằng co được với đám Man tộc khí thế hung hăng này.
Quả là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nhớ tới đây, Nguyên Hạo nhìn con cự tượng chiến tranh đất rung núi chuyển đang chạy tới tường thành kia, tay hơi ấn chặt lấy phối đao.
Cần phải quyết định.
Hắn, nhất định phải mang quân Hắc Lân ra khỏi thành chém giết con cự tượng còn lại kia.
Hít sâu một hơi, Nguyên Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn quân Hắc Lân đang chỉnh trang chờ xuất phát dưới thành.
Chuyến này ra khỏi thành xác suất là cửu tử nhất sinh, vả lại không thể cam đoan thành công, nhưng hắn nhất định phải làm như vậy, bằng không chính là thập tử vô sinh.
Quyết định ở trong lòng, Nguyên Hạo không hề dừng lại, lập tức nghiêm thanh nói với phó tướng mà Lý Thanh Diễm mới điều phối cho hắn, một tráng hán trung niên để râu quai nón, cũng là thống soái ba mươi ngàn biên quân của tông môn:
“Khánh phó tướng, ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng đều phải lấy binh của ngươi bảo vệ tường thành.”
Nghe như vậy, Khánh phó tướng thoáng nhíu mày.
Hắn có thể thấy rõ đại cục, cho nên đang tận lực khống chế quân trận duy trì phòng tuyến tường thành.
Nhưng thấy rõ đại cục, cũng không ảnh hưởng đến sự chán ghét của hắn đối với vị Nguyên thống lĩnh này.
Là trận nhãn duy trì trận chiến của bộ đội biên phòng, Khánh Canh Lam có thể cảm ứng rõ ràng từng khoảnh khắc của hiện tại, thủ hạ của hắn đều có vô số khí tức huynh đệ biến mất vĩnh viễn.
Mắc cái gì?
Mắc cái gì thủ hạ của Nguyên Hạo ngươi quân Hắc Lân ở hậu phương đốc chiến, mà thủ hạ của hắn huynh đệ liều mạng chống đỡ tuyến một?
Trầm mặc trong chớp mắt, Khánh phó tướng vẫn chắp tay, cắn răng nói:
“Đây là đương nhiên, Hắc Lân Vệ của Nguyên thống lĩnh đốc chiến ở phía sau, binh của ta chắc chắn không dám lui.”
Nguyên Hạo nhìn Khánh phó tướng, giọng điệu bình thản:
“Ngươi đừng thấy không công bằng trong lòng, ta lập tức tự mình mang Hắc Lân Vệ ra khỏi thành.”
Khánh phó tướng nghe vậy sửng sốt trong chớp mắt, hắn tự nhiên cũng có thể thấy rõ chiến cuộc, theo bản năng liếc nhìn cái bóng như núi non cách đó mấy dặm:
“Ra khỏi thành? Ngươi muốn ra khỏi thành đi giết chết con cự tượng khổng lồ kia?”
Nguyên Hạo cười cười, giống như đang tán gẫu:
“Khánh phó tướng, ngươi hẳn là rất rõ nếu không giết chết cự tượng kia, chúng ta đều phải chết ở đây.”
Dứt lời, hai vị tướng lĩnh trên cổng thành im lặng.
Gió lốc thấu xương trên cao gào thét mà qua, nhưng đã không còn hơi lạnh trong tiếng kêu la giết vang trời nữa.
Trong thời gian ngắn mấy hơi thở, Nguyên Hạo không đạt được hồi đáp, trực tiếp xoay người rời đi.
Thời cơ chiến đấu không thể đến trễ.
Mà lúc này, Khánh Canh Lam đang rũ mắt ở phía sau Nguyên Hạo đột nhiên cao giọng nói:
“Hiện giờ đội dự bị tiếp viện trong thành lập tức sẽ chạy tới, Khánh mỗ sẽ tổ chức một quân tướng sĩ mở đường cho Nguyên thống lĩnh ngươi.”
Dưới chân Nguyên Hạo thoáng dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn qua.
Khánh Canh Lam nhếch râu ria cười cười:
“Nguyên thống lĩnh, không cùng đường khó lòng hợp tác, trước kia chúng ta không phải là người cùng một đường, về sau có lẽ thậm chí sẽ gặp nhau bằng đao kiếm.”
“Nhưng tại thời điểm này.”
“Ta nghĩ, chúng ta hẳn là đồng bào.”
“…”
Yên tĩnh trong chớp mắt, Nguyên Hạo nhìn nam nhân trung niên râu ria này thật sâu một cái, khẽ cười lắc đầu:
“Coi như ngươi không tệ, về sau ta sẽ xuống tay nhẹ chút.”
Nói xong, hắn nhảy thẳng xuống thành lâu.
Nghe nói như vậy khóe miệng Khánh Canh Lam giật giật, nhổ một bãi nước bọt vào hướng mà Nguyên Hạo rời đi:
“Mẹ nó chứ, một thằng nhóc thúi còn ngông như vậy, sống trước rồi nói sau đi.”
Nói xong, hắn vận chuyển công pháp quân trận, bắt đầu tập kết binh tốt ở nội thành.
Nếu như nói chiến cuộc trên tường thành là một cái cối xay máu thịt, vậy thì nơi Khải Hoàn Môn bị nổ tung kia là một cái cối xay thịt chính cống.
Man tộc lần theo uy lực của cự tượng đã chết kia tấn công vào thành, thành lập đầu cầu, nhưng quân trận Đại Viêm nghiêm túc chờ đợi đã bao vây nơi này không chút kẽ hở.
Man tộc phải bảo vệ đầu cầu này trong thành và không ngừng khuếch tán, mà Đại Viêm thì muốn đánh nát đầu cầu này.