Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524 - Phản Công Tiến Thành

Chương 524 - Phản công tiến thành
Chương 524 - Phản công tiến thành

Song phương tử thương không ngừng, lại cũng gia tăng binh lực liên tục.

Sự va chạm kịch liệt khiến nguyên khí trong không khí hỗn loạn bất trị, thi cốt song phương chồng chất như núi, nhưng lại thoáng bị uy lực cực lớn của hư ảnh quân trận đánh thành bùn máu thịt bắn tung tóe khắp bầu trời, tường thành và mặt đất bị bao trùm bởi huyết nhục màu đỏ với màu đen, mùi tanh bốc lên trời.

Chết ở chỗ này, có thể để lại toàn thây cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Nếu không có biến cố, cối xay thịt nơi này sẽ kéo dài đến khi binh lính bên nào hao hết trước, hoặc là bị hao tổn quá lớn tự tan rã chạy đi.

Nhưng nhanh chóng xảy ra biến cố.

Bởi vì ngoại trừ Khải Hoàn Môn tráng lệ này, hai trong ba tòa cổng lớn còn lại của thành Nam đang chậm rãi kéo lên.

Quân đội Man Tộc chờ lệnh ở dưới thành nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng sốt, nhưng lập tức có thủ lĩnh cơ sở ý thức được đây là dấu hiệu người Viêm muốn rời khỏi thành.

Tố chất quân sự mạnh mẽ khiến quân tinh nhuệ của Man tộc lập tức hình thành phòng tuyến tạm thời ngay khi cửa thành hoàn toàn mở ra, chuẩn bị tùy thời đột nhập vào trong, mở rộng máy xay thịt dưới tường thành.

Biên quân trọng kỵ binh mặc áo giáp liều chết mở đường ở phía trước, trọng bộ binh đuổi theo thúc đẩy về phía hai bên.

Tiến triển nhanh chóng.

Nhưng đồng dạng, bởi vì tu vi của tướng sĩ tạo quân trận đều là Võ Đồ Bát Cửu phẩm, loại tiến công này gần như kéo dài không đến mười lăm phút, chỉ mới cách không đến một dặm đã bị Man tộc ngoài thành ổn định trận địa.

Một quân trận cỡ trung do mười ngàn người tạo thành là từ đừng đội binh sĩ ngưng kết các quân trận loại nhỏ đan xen vào, hô ứng lẫn nhau.

Mà dưới sự cắn nuốt của đại quân Man tộc ngoài thành, đám quân trận loại nhỏ tan vỡ chóng vánh, quân trận cỡ trung do một quân mười ngàn người tạo thành bắt đầu lung lay đổ ngã.

“Quân trận của người Viêm sắp tan rồi!”

“Đám người Viêm này còn dám ra khỏi thành, phản công tiến thành!”

“Vì vương! Vì tổ thần! Tấn công vào trong thành cho ta!”

Người Man la hét liên tục báo hiệu bọn họ bắt đầu phản công.

Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ầm ầm vang lên, một dòng nước lũ màu đen xen lẫn lấy khí thế không thể ngăn cản đâm ra từ trong cửa thành.

Nguyên Hạo thân mặc giáp trụ thống soái Hắc Lân cưỡi một con ngựa chiến Hắc Lân, một ngựa đi trước, nhìn quân trận biên quân lung lay sắp đổ chung quanh, hơi cười nhẹ nghiền ngẫm:

“Chậc chậc… tổn thất ba thành quân trận loại nhỏ đã không thể duy trì, nể người coi như không tệ, về sau Nguyên mỗ sẽ tự tay cho ngươi thống khoái.”

Dứt lời, hắn hét lớn một bài:

“Khánh Canh Lam, tránh ra cho lão tử, không dám xông lên thì để lính của ngươi đi theo lão tử đi!”

Trên tường thành, Khánh Canh Lam hơi mệt mỏi mắng nhẹ, nhưng vẫn nghe theo lời của y, để mũi của biên quân trọng kỵ nhường vị trí cho quân Hắc Lân, cũng gầm nhẹ một tiếng:

“Chuẩn bị sàng nỏ, để lão tử mở đường giúp thằng cháu này, đánh!”

Mà Trọng Kỵ Hắc Lân cũng thuận thế tiếp nhận vị trí của đối phương.

Nguyên Hạo một ngựa đi trước, dưới sự gia trì của quân trận, trường kích trong tay mở rộng, mỗi lần huy động quang nhận đã có thể đoạt đi tính mạng của hơn mười tên man tộc cao lớn phía trước.

Máu tươi đen nhánh nóng bỏng văng lên mặt, làm cho khuôn mặt thanh tú của hắn hưng phấn đến hơi vặn vẹo.

Giống như một đầu mâu bén nhọn đột nhập vào quân trận Man tộc, hướng về con cự thú như núi kia xông tới.

Mặc dù chỉ có hai ngàn người, mặc dù đang theo đột sát, tốc độ giảm quân số của quân trận tăng vọt, Hắc Lân Thiết Kỵ vẫn thẳng tiến không lùi.

“Vì tổ thần, vì vương…”

“Soát!”

Một chiêu trường kích chém một tên Man tộc cao lớn ba trượng thành hai nửa, máu đen bốc lên hắt xuống đất, Nguyên Hạo đang muốn ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen khổng lồ kia, một tiếng khàn khàn vang vọng toàn bộ chiến trường:

“Chết đi cho bổn cung!”

“Ang!”

Thoáng chốc lóe lên một đường đao màu vàng xẹt qua chân trời, mang theo khí tức che khuất bầu trời chém thẳng vào bóng đen cự tượng đàng xa kia!

“Éc!!!”

Con cự tượng chiến tranh mọc sừng dê rừng to lớn trên đầu kia hét lên một tiếng thống khổ kinh thiên động địa, vết thương thật lớn lấy mắt thường có thể thấy được chém đi một cái chân của nó!

Thân hình thật lớn ầm ầm ngã xuống đất, toàn bộ mặt đất bình nguyên gần thành Bắc Phong đều chấn động mạnh!

Mà ngay sau đó, một giọng tiếng Đại Viêm không mấy lưu loát vang lên đinh tai nhức óc:

“Võ Nguyên! Nếu dám đến, vậy thì ở lại cho bổn vương đi!”

Trong lời nói, hư ảnh Man Thần to lớn ngưng tụ xuất hiện, tát một bàn tay vào bóng hình xinh đẹp giữa không trung kia.

“Ầm ầm!!!”

Bóng dáng xinh đẹp dưới sự gia trì quân trận tinh nhuệ của Vũ Lâm nhận thẳng lấy một chưởng này, nhấc lên cơn lốc thổi tan khói và sương mù chung quanh!

Bên cánh loạn quân phát sinh biến đổi lớn, ngay cả Nguyên Hạo cũng không thể tránh khỏi mà ngây người chớp mắt.

“Nguyên thống lĩnh!”

Mà trong lúc ngây người, mấy quả cự tiễn xe nỏ đã bắn tới hắn, hai thân vệ ầm ầm rơi ngựa vì thế hắn đỡ tên.

Giấu đi tâm thần tiếp tục xông giết, giờ phút này Nguyên Hạo hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bởi vì có sự gia trì của quân trận nên thân thể tràn đầy nguyên khí bốn phía, không thể khống chế được mà run rẩy vì hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment